Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 201. Tình địch của nữ chính

Cập nhật lúc: 2025-02-05 10:27:28
Lượt xem: 1

Hoàng Như Ý tự nhắc nhở bản thân, phải tỉnh táo, phải cố gắng bảo vệ an toàn cho thần thú. Chỉ cần cô có thể kéo dài thời gian chờ cho thần thú hồi phục, bọn họ sẽ trừng trị cái gã cáo già này cũng không muộn. Thế nên, Hoàng Như Ý hít sâu một hơi, đè lửa giận xuống mà ngọt ngào lên tiếng:

 

- Trọng Nghĩa... chàng... chàng tin tưởng ta đến như vậy ư? Nhưng mà... thần thú kia tài giỏi như thế, ta e là ta không thể làm được...

 

- Không cần phải sợ, Miu Miu. Cái tên thú hoang kia không hề phòng bị đối với nàng. Việc hắn bị trúng mê hương từ nàng đã cho thấy điều đó. Bây giờ ta cho nàng một thứ mê hương khác, lợi hại hơn. Nàng chỉ việc thừa lúc hắn đang mê muội mà lấy m.á.u từ tim của hắn là được.

 

Nam chính dịu dàng giải thích, trấn an và dụ dỗ. Hoàng Như Ý vẫn ngần ngừ, tỏ vẻ sợ hãi. Thứ mà cô cần lúc này, là thứ gì đó có thể khôi phục được thần lực và chữa trị vết thương cho thần thú, chứ không phải lại dùng mê hương đối phó hắn.

 

Trong lúc Hoàng Như Ý còn đang ra vẻ chần chừ sợ hãi, trong lúc nam chính đã bắt đầu nôn nóng, thì một cô gái từ bên trong hang của tộc trưởng tộc cáo bước ra. Hoàng Như Ý nhận ra, cô ta chính là Hoa Bách Tâm, nữ phụ số một, thầy thuốc duy nhất của tộc cáo, cũng là tình địch đáng sợ nhất của nữ chính trong cốt truyện nguyên bản. Bởi vì, cô ta ngoài mặt thì là bạn thân của nữ chính, nhưng sau lưng lại âm thầm bày mưu tính kế để cướp lấy nam chính.

 

Tất cả những kế hoạch thâm độc và hiểm ác của nam chính đều có sự góp ý và góp sức của cô ta. Kết thúc truyện, khi nữ chính phải sống cô đơn trong vị trí vợ cả thì cô ta lại là nàng thiếp được nam chính yêu thương chìu chuộng và mặn nồng nhất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/201-tinh-dich-cua-nu-chinh.html.]

Nhìn gương mặt trưng ra sự thân thiết đầy giả tạo của nữ phụ, trong lòng của Hoàng Như Ý vừa chán vừa ghét. Nhưng cô vẫn cố gắng nén xuống, để chờ xem nữ phụ sẽ lại giở trò gì. Quả nhiên, nữ phụ Hoa Bách Tâm vừa bước ra đã cất giọng nhẹ nhàng, bảo vệ cho Hoàng Như Ý:

 

- Trọng Nghĩa, anh không thể ép buộc Miu Miu như thế. Anh mau vào với tộc trưởng đi, để tôi nói chuyện riêng với cô ấy.

 

Hoàng Như Ý tinh mắt, sáng lòng nhận ra cái chớp mắt đầy ẩn ý của nữ phụ hướng về nam chính, và cái gật đầu rất nhẹ của nam chính làm ám hiệu và thể hiện sự ăn ý với cô ta. Hóa ra, ngay từ lúc bắt đầu, nữ chính chỉ là một con ngốc, bị chồng chưa cưới và bạn thân không chỉ cắm sừng lên đầu mà còn đào hố gài bẫy để cô rơi vào.

 

Nhưng Hoàng Như Ý không phải là nữ chính thật sự, cho nên cô chỉ thấy kinh tởm và khinh bỉ chứ không có đau lòng. Và nhờ thế, cô mới có đủ nhẫn nại để đứng yên nhìn nữ phụ tiếp tục đóng kịch, diễn tuồng.

 

Và ở đời, ai có tính nhẫn nại đều sẽ có được kết quả không nhỏ. Hoàng Như Ý cũng vậy. Nhờ nhẫn nại, cô mới thông qua lời thuyết phục và năn nỉ cùng uy h.i.ế.p ngầm của nữ phụ mà biết được rằng, ở thời điểm hiện tại, cốt truyện chỉ vừa mới bắt đầu.

 

Thì ra, nữ chính cứu được thần thú chính là trong hoàn cảnh này. Và thần thú sau khi dùng thần lực để hóa giải ấn chú tiện nô của nam chính nên bị trọng thương, đôi mắt bị mờ đi, không nhìn rõ dung nhan của cô gái đã cứu mình. Như thế thì đã có thể lý giải được, vì sao ở diễn biến sau này, thần thú vừa nhìn thấy được mặt của nữ chính đã nảy sinh tình cảm. Bởi vì, có lẽ khi đó hắn mới nhận ra, cô gái đã cứu giúp hắn chính là cô bé đã đi lạc vào hang của hắn hôm nào.

 

Tuy nhiên, nghĩ đến đó, Hoàng Như Ý lại bắt đầu lo lắng. Ban nãy, khi nàng rời đi, sói to vẫn còn nhìn thấy được, nhưng hắn cứ chớp mắt rồi lại chớp mắt như thế, phải chăng là tầm nhìn đã xảy ra vấn đề rồi. Gã sói ngốc ấy vốn là đang bị thương, lại hay nghĩ linh tinh, nếu lúc này mà đôi mắt của hắn xảy ra vấn đề, trong khi mèo nhỏ lại rời đi cùng một gã giống đực khác, chắc chắn là trong đầu và trong lòng của sói to sẽ duy diễn lên đến tận trời rồi.

Loading...