Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 232. Có khác gì là một kẻ phụ bạc đâu?
Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:42:16
Lượt xem: 0
Nói cho dễ hiểu thì sợi xích đó có liên quan trực tiếp đến linh khí và sức khỏe của Hoàng Như Ý trong kiếp này. Nếu chưa có sự đồng thuận của Hoàng Như Ý mà ai đó dùng sức, dùng phép bứt đứt bất cứ sợi xích nào, thì cả đôi bên, kẻ bị xích lẫn Hoàng Như Ý đều sẽ bị thương. Mà đối tượng bị hậu quả thê thảm hơn sẽ là phía có năng lực kém cỏi hơn. Trong khi so với thần thú, thì năng lực của bé mèo tiên chỉ như cây non so với cổ thụ. Ấy thế mà, trong suốt thời gian qua, Hoàng Như Ý không hề suy suyển gì, dù chỉ là một sợi tóc, thì cũng đồng nghĩa với việc thần thú đã không hề làm tổn hại đến bất kỳ sợi dây xích nào đang trói hắn.
Điều đó còn có nghĩa là, trong lúc Hoàng Như Ý ở trong phòng riêng của mình với chăn êm nệm ấm, thì thần thú phải chịu cảnh bị xiềng xích, trơ trụi lạnh lẽo trong hang động vắng vẻ giữa lúc trời đang mưa to.
Điều đó cũng có nghĩa là, trong lúc Hoàng Như Ý ăn no ngủ kỹ suốt mấy ngày, thì thần thú phải chịu đói khát, chịu rét lạnh, chịu cô đơn, buồn tủi.
Mà quan trọng hơn cả là, Hoàng Như Ý điếng hồn khi nhớ ra, cô đã rũ bỏ thần thú một cách phũ phàng như thế nào. Hôm đó, sau khi hấp thu thần khí của thần thú, bé mèo tiên đã hốt hoảng bỏ chạy một mạch. Cô hành động như thế thì… có khác gì là một kẻ phụ bạc đâu? Thậm chí là nếu thần thú có oán hận khi cảm thấy Hoàng Như Ý đã “cường bạo” hắn xong rồi bỏ mặc hắn, thì mèo tiên cũng không có cách nào chối bỏ trách nhiệm. Ấy vậy mà, gã sói ngốc nghếch kia lại vì không muốn khiến cho mèo tiên bị thương mà trân mình chịu đựng cảnh bị trói giữ, bị bỏ rơi, bị quên lãng như thế suốt hai ngày liền.
Hoàng Như Ý vừa chạy vừa nghĩ mà cái mũi nhỏ cứ xon xót và hốc mắt nong nóng. Cô không cần ngẫm cũng đoán được rằng, chắc chắn thần thú đã rất hụt hẫng, rất đau lòng, rất tủi thân... Hoàng Như Ý thật muốn mọc thêm đôi cánh để có thể tìm đến hang động kia một cách nhanh nhất để giải thoát cho thần thú, để an ủi hắn, để bù đắp cho hắn. Nhưng, cơn mưa vẫn còn quá nặng nề đã cản bước chân của Hoàng Như Ý. Những giọt mưa không ngừng rơi xuống, tẩy rửa sạch sẽ phép thuật lưu dấu vết của mèo tiên. Thế nên, Hoàng Như Ý đã gấp gáp lại càng thêm bối rối, dẫn đến việc cô bị lạc đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/232-co-khac-gi-la-mot-ke-phu-bac-dau.html.]
Phải đến khi trời nhá nhem tối thì Hoàng Như Ý mới tìm được đến hang động kia. Vừa bước vào đó, Hoàng Như Ý thấy ngay tình cảnh buồn thảm của thần thú. Không khác mấy so với dự đoán của cô. Vì thế, cảnh tượng đó càng khiến Hoàng Như Ý đau lòng áy náy đến tột cùng.
Giữa hang động âm u ẩm thấp, một chàng trai bị xích một chân, nửa nằm nửa ngồi tựa vào vách đá, bất động, im lìm, ngay cả hơi thở cũng vô cùng mong manh. Hoàng Như Ý nhìn thần thú như thế, lòng đau như bị ai khoét một dao.
Chậm rãi bước từng bước đến giữa hang, Hoàng Như Ý cắn chặt lấy môi, sợ hãi vô cùng. Cô sợ, sợ rằng lát nữa bản thân sẽ sờ lấy một t.h.i t.h.ể lạnh ngắt cứng đờ. Trong tâm trí của Hoàng Như Ý, những hình ảnh kinh hoàng của thế giới nghiệt duyên thứ hai bỗng dồn dập ùa về.
Khi ấy, Hoàng Như Ý cũng đã phải ôm lấy cơ thể lạnh cứng của Tần Thanh Nguyện mà gào khóc như điên loạn. Khi ấy, Hoàng Như Ý tự trách bản thân đã không thể bảo vệ được cho Tần Thanh Nguyện. Khi ấy, Tần Thanh Nguyện chết, là vì che chở cho Hoàng Như Ý.
Nhưng lúc này, cơ thể của Tần Thanh Nguyện đang bị trói bởi sợi xích lạnh lẽo. Hoàng Như Ý đã dày vò Tần Thanh Nguyện, sau đó bỏ rơi hắn, quên lãng hắn. Nếu mà Tần Thanh Nguyện c.h.ế.t đi thì Hoàng Như Ý chính là hung thủ đã g.i.ế.c hắn, g.i.ế.c bằng một cách tàn nhẫn nhất, vô tình nhất.
May mắn thay, Tần Thanh Nguyện không chết. Hoàng Như Ý mừng đến rú lên khi nhận ra thần thú vẫn còn hơi thở, còn mạch sống.