Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 234. Bé con cầu cứu
Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:44:59
Lượt xem: 1
Kẻ đang điều khiển thân thể của mèo tiên lại tiếp tục dùng giọng nói của Hoàng Như Ý, đả kích thần thú bằng những lời lẽ nặng nề:
- Ngươi lại muốn ra vẻ thanh cao à? Muốn c.h.ế.t sao? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không để cho ngươi c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu. Ngươi đã xâm hại ta, ngươi đã khiến ta đau đớn, khổ sở. Ta sẽ trả lại hết cho ngươi. Ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong.
Hoàng Như Ý nghe những câu do chính miệng của mình nói ra mà trong lòng vô cùng thẹn thùng. Cô gầm lên trong đầu:
[Này, cái kẻ nào đó đang điều khiển cơ thể của ta, nhà ngươi bị đứt dây thần kinh xấu hổ à? Rõ ràng là ta đã làm hại hắn, ngươi lại đổi trắng thay đen như vậy mà không biết nhục à? Mau trả lại cơ thể cho ta, nếu không...]
[Mẹ, là con đây...]
Đáp lại lời gào thét âm thầm của Hoàng Như Ý là giọng non nớt quen thuộc của cô bé vang lên trong tâm trí của Hoàng Như Ý. Choáng váng lẫn bàng hoàng, Hoàng Như Ý sững sờ một lúc mới kịp phản ứng lại. Cảm xúc đầu tiên của mèo tiên chính là vui mừng, không ngờ con gái của cô lại tài giỏi đến như thế. Tuy nhiên, nếu sự tài giỏi này của bé không dùng để đối phó với cha mẹ thì lại chẳng có gì đáng để vui mừng nữa. Cho nên, tiếp đó, Hoàng Như Ý tức giận.
Cô gằn vào trong tâm trí, nghiêm khắc:
[Bé con! Mau ngừng việc điều khiển cơ thể của mẹ. Mau xin lỗi cha của con!]
[Cha của con? Ý của mẹ là muốn con xin lỗi cái gã thô lỗ, vô học lại còn làm khổ mẹ bao nhiêu năm nay sao? Hắn không xứng!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/234-be-con-cau-cuu.html.]
Cô bé mà Hoàng Như Ý chưa một lần thấy mặt cũng đáp trả cô bằng một giọng đầy giận dữ. Hoàng Như Ý lại sửng sốt. Cô bé này đang nói gì vậy? Có vẻ như đối tượng mà hai mẹ con đang nhắc tới không phải là cùng một người.
Dù vậy, việc cô bé dùng những lời lẽ vô lễ như thế cũng khiến Hoàng Như Ý tức giận. Cộng thêm việc bản thân lại bị một đứa trẻ con thao túng càng làm cho cơn giận của Hoàng Như Ý tăng lên. Nhìn xuống nét mặt cam chịu mà vẫn không giấu nổi vẻ bi thương của thần thú trên nền đá, lửa giận của Hoàng Như Ý phừng lên như lửa to gặp gió lớn. Cô là mèo tiên đấy, không phải là búp bê vải đâu. Mèo tiên mà nổi giận thì ngay cả hùm beo lang sói cũng phải e dè đấy. Mèo tiên không ra oai thì bé con kia cứ nghĩ Hoàng Như Ý cô là Hello Kitty sao?
Càng nghĩ càng tức, càng ngẫm càng uất, mèo tiên liền ra oai. Nhắm mắt lại, tập trung linh lực, Hoàng Như Ý giành lại quyền làm chủ cơ thể của chính mình. Không biết có phải vì mèo tiên thật sự ra oai đủ mạnh, hay bởi vì bé con đã đuối sức, hoặc có thể cô bé đã nhận ra được lỗi lầm mà Hoàng Như Ý nhanh chóng chiếm được thắng lợi. Tuy nhiên sau đó, mèo tiên lại mềm lòng, ân hận.
Bởi vì, giọng của bé con suy yếu vang lên trong đầu của mèo tiên:
[Mẹ... con sắp tan biến rồi... Mẹ đừng giận con nữa nhé...]
[Đừng nói bậy! Con đang ở trong bụng của mẹ, sao lại tan biến được? Ngoan, nằm yên đó chờ ngày chào đời thôi, bé con!]
[Không đâu, sức của con không đủ để bảo trụ được sinh mạng quá nhỏ bé, quá yếu ớt này... Có lẽ, con sắp bị trả về cổng truyền tống rồi. Sau đó, con sẽ bị chuyển sinh đến thế giới nào nữa, con cũng không biết. Con sợ lắm! Mẹ ơi! Mẹ cứu con với, được không?]
[Cứu! Mẹ sẽ cứu con! Nhưng bằng cách nào?]
[Hấp thu... thần lực của... hắn...]
Giọng của bé con nhỏ dần rồi biến mất Hoàn toàn trong tâm trí của Hoàng Như Ý. Lo lắng gọi thêm vài tiếng vẫn không nghe bé con đáp lại, Hoàng Như Ý cuống lên. Cô tập trung linh lực một lần nữa, nhìn xuống bụng của mình. Quả thật, đốm sáng nơi bụng của Hoàng Như Ý đã ảm đạm đi rất nhiều, chỉ còn là một quầng sáng mờ mờ, lập lòe như hấp hối. Không kịp nghĩ nhiều nữa, Hoàng Như Ý vội bước tới bên cạnh thần thú.