Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 274. Câu chuyện này, khép lại tại đây thôi.

Cập nhật lúc: 2025-02-05 21:32:35
Lượt xem: 7

 

Tần Thanh Nguyện nhìn thấy cô bé, giật mình, cười gượng. Hắn nói nhỏ nhưng dứt khoát:

 

- Xin lỗi! Tôi sẽ rời đi ngay! Lần này, nhất định tôi sẽ biến mất hoàn toàn, sẽ không bao giờ xuất hiện trên cõi đời này nữa.

 

Tần Thanh Nguyện nói xong là đi ngay. Hoàng Ái Nhi nghẹn ngào gọi theo, Tần Thanh Nguyện đi được một quãng liền quay trở lại. Hắn quỳ một gối xuống trước mặt bé Ái Nhi, cúi đầu thấp giọng:

 

- Cô bé... có thể cho... tôi biết một việc được không?

 

- Ừm…

 

Hoàng Ái Nhi nghẹn ngào ậm ừ trong cổ. Tần Thanh Nguyện cũng nghẹn một lúc mới nói được thành lời:

 

- Có thể cho tôi biết... thai nhi năm đó... được chôn cất ở đâu không? Tôi... tôi chỉ muốn đến nhìn một cái... Tôi chỉ nhìn thôi, sau đó, tôi sẽ lập tức biến mất, triệt để biến mất. Tôi thề...

 

- Cha!

 

Hoàng Ái Nhi không nén nổi nữa, òa lên rồi ôm chầm lấy Tần Thanh Nguyện. Cái ôm đó khiến cho Tần Thanh Nguyện như chạm phải lửa. Hắn hốt hoảng đẩy bé Ái Nhi ra và lùi lại, nhổm chân muốn bỏ chạy. Hoàng Ái Nhi ngơ ngác. Tại sao cha của bé lại bỏ chạy cứ như bé là thú dữ đáng sợ như vậy? Cho dù trước đó bé có nói hơi nặng lời, nhưng rõ ràng cha là người rất dũng cảm, rất mạnh mẽ, quan trọng là rất nhân hậu, cha sẽ không vì mấy mời nói đó mà trách bé đâu. Còn trong thế giới trò chơi thì… Hoàng Ái Nhi lắc lắc đầu vài cái. Cô bé có cảm giác mình đã quên đi điều gì đó rất quan trọng.

 

Trong lúc Hoàng Ái Nhi còn đang ngẫm nghĩ thì Tần Thanh Nguyện đã chạy ra đến cửa. Nhưng rồi bước chân của Tần Thanh Nguyện khựng lại, vì tiếng của Hoàng Như Ý vang lên rờn rợn:

 

- Tần Thanh Nguyện! Anh là đồ phụ tình! Anh dám rời bỏ mẹ con tôi một lần nữa thử xem?!

 

Giọng nói này... Tần Thanh Nguyện đã nhung nhớ bấy lâu. Hắn lựng khựng dừng lại, rồi lại tiếp tục chạy đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/274-cau-chuyen-nay-khep-lai-tai-day-thoi.html.]

Hoàng Như Ý và Hoàng Ái Nhi đồng loạt nhào tới. Mẹ thì túm tay, con thì ôm chân, cả hai đồng lòng liều c.h.ế.t níu giữ. Tần Thanh Nguyện vốn định dùng sức để đẩy hai cục tạ thịt người ra khỏi cơ thể, nhưng cảnh tượng Hoàng Như Ý ngã đập đầu vào đá trong thế giới cốt truyện ban nãy khiến hắn chùn tay.

 

Hoàng Như Ý liền chớp thời cơ, lên tiếng:

 

- Anh đừng tưởng em không biết là anh định đi đâu. Anh muốn tự tử, đúng không?

 

Tần Thanh Nguyện lắc đầu:

 

- Không đâu! Dù sao thì tôi cũng đâu còn sống được bao lâu nữa...

 

Hoàng Như Ý khịt mũi:

 

- Đồ ngốc nhà anh! Anh không cảm thấy là cơ thể của anh đang rất khỏe mạnh sao?

 

Tần Thanh Nguyện lúc này mới để ý, hắn quả thật đang rất khỏe mạnh. Thậm chí, hắn còn khỏe mạnh hơn cả lúc trước, khi cơ thể đã bị tiêm nhiễm rất nhiều loại thuốc và chịu vô vàn tra tấn. Hoàng Như Ý chồm tới, ôm chầm lấy Tần Thanh Nguyện và kể cho hắn nghe về hành động chuộc lỗi mà người mẹ nuôi của hắn đã làm. Bà đã tự nguyện thay m.á.u cho Tần Thanh Nguyện trước khi qua đời vì di chứng của những ngày bị gã chồng hờ bạo hành. Hoàng Như Ý còn mang cả bảng xét nghiệm xác nhận mối quan hệ cha con của Tần Thanh Nguyện với Hoàng Ái Nhi ra cho hắn xem.

 

Trong nắng chiều vàng ngọt như rót mật, một nhà ba người ôm nhau nức nở.

 

Sáng hôm sau, Tần Thanh Nguyện đưa vợ con ra thăm mộ của mẹ nuôi. Sau đó, hắn phải quay về nhà họ Tần, quay cuồng trong hàng đống việc phải làm để chuẩn bị cho đám cưới.

 

Một ngày mùa xuân ấm áp, thành phố V nô nức như mở hội khi hôn lễ giữa con trai duy nhất của nhà họ Tần và con gái út của nhà họ Hoàng được cử hành long trọng. Sau hôn lễ, hàng ngàn chiếc bánh đã được phân phát đến khắp các hang cùng ngõ hẹp.

 

Cuộc đời của Tần Thanh Nguyện và Hoàng Như Ý vẫn còn tiếp diễn, nhưng ánh nắng đã ngập tràn xua tan đi đêm tối. Và như thế thì, tác giả không còn gì để kể nữa. Câu chuyện này, khép lại tại đây thôi. Còn những câu chuyện trong thế giới trò chơi Bù Đắp Hạnh Phúc sẽ được kể ở một truyện khác.

 

HẾT

Loading...