Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 31. Đưa Tiểu Thư Vào Khuê Phòng?
Cập nhật lúc: 2025-02-02 20:45:32
Lượt xem: 3
Hoàng Như Ý thật sự rất ngây thơ. Nhưng trong những ngày tháng sau đó, Tần Thanh Nguyện vẫn luôn ước gì nàng đừng ngây thơ như thế. Bởi vì, chính sự ngây thơ của nàng đã tra tấn thân xác của hắn đến tột cùng khổ sở, cũng là giằng xé tâm hồn của hắn trong tột độ sung sướng.
Trong lúc Tần Thanh Nguyện đang choáng váng lẫn hạ quyết tâm phải bảo vệ tiểu thư cho thật tốt, thì trên ghế mềm, Hoàng Như Ý đã bắt đầu mệt mỏi. Ngẩng đầu lên, Hoàng Như Ý nhìn gã ám vệ có dáng người khôi ngô, không, từ bây giờ, nàng phải gọi hắn là cận vệ của nàng.
Khuôn mặt của Tần Thanh Nguyện vẫn giữ vẻ lạnh băng quen thuộc, nhưng trong lòng của hắn đã bị ánh nhìn của tiểu thư làm nóng hừng hực rồi. Lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn, lại có một cô gái nhỏ không hề sợ hãi bộ dáng lạnh lẽo của hắn. Nàng còn chăm chăm nhìn hắn với ánh mắt đầy si mê như thế này. Bỗng nhiên Tần Thanh Nguyện thấy lòng tự tin của hắn tăng lên vùn vụt. Có lẽ, hắn cũng không phải là người đáng ghét đáng khinh như người ta đã dè bĩu.
Và ngay sau đó, Tần Thanh Nguyện quên bẵng luôn những lời mà ai đó đã ám vào đời của hắn suốt mấy chục năm nay.
Bởi vì Hoàng Như Ý đã yêu kiều cất giọng mềm mại hướng đến hắn mà nũng nịu:
- Thanh Nguyện, ta mệt mỏi quá! Thân thể ta không còn sức lực nữa, ngươi đưa ta vào phòng đi, ta muốn nằm nghỉ một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/31-dua-tieu-thu-vao-khue-phong.html.]
Tần Thanh Nguyện sững ra. Tiểu thư bảo hắn đưa nàng vào phòng riêng? À, lúc này thì nên gọi đó là khuê phòng. Nhưng dù sao thì đó vẫn là phòng riêng của một cô gái, lại còn là một thiếu nữ chưa chồng. Ở thời đại này, một cô gái chưa chồng mà để một gã trai xa lạ vào khuê phòng thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiết và cả danh tiếng của nàng nữa. Tần Thanh Nguyện băn khoăn. Nhưng mà, tiểu thư đã mở lời, đối với ám vệ, thì đó chính là mệnh lệnh. Chủ nhân ra lệnh, ám vệ nào lại dám không nghe? Nhưng mà...
Hoàng Như Ý nhìn dáng vẻ hơi do dự của Tần Thanh Nguyện, trong lòng thoáng ngạc nhiên. Xem ra không phải ám vệ nào cũng ngu trung, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân mà không cần đắn đo sau trước. Ít ra thì, gã ám vệ này không như thế. Nàng nhìn ra hắn còn có chút suy nghĩ và phản ứng của chính mình mà trong lòng vô cùng vui vẻ. Nàng không muốn cũng không thích lúc nào cũng kè kè bên mình một gã đầu gỗ mặt than lại còn cứng như sắt chỉ biết nhất nhất tuân theo mệnh lệnh. Thế nên, tiểu cô nương ra vẻ xấu hổ, giọng nói vừa càng thêm mềm mại vô lực lại xen lẫn vài phần thương tâm ai oán và buồn bực.
Nàng phụng phịu cất lời:
- Ta, ta chỉ không muốn lại bị tỳ nữ xung quanh thấy bộ dạng ốm đau bệnh tật của ta mà thôi. Hơn nữa, nếu để cha mẹ của ta biết, bọn họ sẽ rất lo lắng. Nhưng mà, ta thật sự không còn chút sức lực nào… Ngươi giúp ta, được không?
Tần Thanh Nguyện ngẩn người, tiểu thư lại nhẹ giọng cầu hắn giúp nàng. Đến mức này rồi mà hắn còn dám ngó lơ thì đúng là không phải là đàn ông nữa rồi, càng không phải là ám vệ. Bản tính hiền lành bị che giấu rất sâu trong lớp vỏ ngoài cứng nhắc của Tần Thanh Nguyện đã bị móng vuốt mềm mại của nàng tiểu thư mèo nhỏ khều ra. Cộng với tinh thần trách nhiệm cao trong công việc, Tần Thanh Nguyện cứng đờ lưng bước tới bên cạnh Hoàng Như Ý. Nhưng đứng trước cơ thể mảnh mai nhỏ nhắn của nàng, Tần Thanh Nguyện lại lúng túng.