Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 34. Canh Giấc Ngủ Cho Nàng
Cập nhật lúc: 2025-02-03 08:46:35
Lượt xem: 7
Đầu của Tần Thanh Nguyện còn đang miên man suy nghĩ thì chân của hắn đã bước đến ngưỡng cửa khuê phòng của Hoàng Như Ý. Lúc hắn nhìn xuống thì trong lòng mềm mại hẳn đi. Tiểu thư của hắn, bé mèo nhỏ của hắn, trời của hắn,... nàng đã tựa đầu vào n.g.ự.c của hắn, khép đôi mi vừa dài vừa cong lại mà ngủ thiếp đi rồi.
Dùng động tác nhẹ nhàng nhất có thể, Tần Thanh Nguyện cẩn thận đặt Hoàng Như Ý lên giường. Nhưng Hoàng Như Ý vốn ngủ chưa sâu, nên nàng vẫn giật mình tỉnh giấc. Tần Thanh Nguyện cau mày, áy náy thấp giọng:
- Tiểu thư, thực xin lỗi.
Hoàng Như Ý mơ màng nói:
- Không sao! Ta nghỉ ngơi một lát, ngươi chờ ở đây, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi…
Nói rồi, nàng lại thiếp đi. Tần Thanh Nguyện buông rèm xuống che cho tiểu thư. Còn hắn bước lùi lại, kéo khăn đen lên bịt kín cả gương mặt, chỉ chừa lại vùng quanh mắt. Rồi, như một pho tượng đồng đúc, Tần Thanh Nguyện đứng thẳng tắp canh giữ bên mép giường, không một chút tiếng vang cũng không nhúc nhích. Thậm chí hắn còn cố tình giảm nhẹ hô hấp của mình để không đánh động tới mỹ nhân đang say ngủ kia.
Một giấc này Hoàng Như Ý ngủ rất sâu. Đến gần trưa, nàng mới từ từ tỉnh lại. Hoàng Như Ý nhẹ xoa mắt, thân thể vẫn còn hơi mệt mỏi.
Khóe mắt bất ngờ nhìn lướt qua một bóng đen, nàng giật mình kêu lên:
- A… Ngươi là ai?
- Xin tiểu thư đừng sợ. Tiện nô là số hai mươi chín.
Nghe giọng nói trầm thấp đầy quan tâm kia, Hoàng Như Ý định thần nhìn lại. Bắt gặp cặp mắt sáng như sao của Tần Thanh Nguyện, trong lòng nàng không còn sợ hãi, chỉ còn khó chịu. Nàng ấm ức chỉ tay vào mặt hắn, gằn giọng:
- Này, sao ngươi lại bịt mặt rồi?
Tần Thanh Nguyện ngẩn ra. Hắn là ám vệ, vốn là không được lộ diện. Sao tiểu thư lại có vẻ tức giận thế? Ánh mắt hoang mang của hắn quá rõ ràng và chân thật khiến Hoàng Như Ý càng bức bối. Nàng gằn giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/34-canh-giac-ngu-cho-nang.html.]
- Sao ngươi lại đứng ở đây?
Tần Thanh Nguyện cúi đầu đáp:
- Tiểu thư bảo số hai mươi chín ở đây canh giữ và chờ lệnh.
Hoàng Như Ý nhớ ra, hình như trước lúc ngủ thiếp đi, nàng có nói như thế thật. Nhìn dáng người thẳng tắp của chàng trai trước mặt, nàng có chút áy náy. Hắn đã đứng yên ở đây canh giấc ngủ cho nàng. Vậy mà, nàng vừa thức dậy chỉ biết quát nạt người ta.
Hoàng Như Ý nhìn gương mặt bịt kín mít của Tần Thanh Nguyện, cất giọng phụng phịu:
- Này, ta nhớ là ta đã đặt tên cho ngươi rồi mà? Sao ngươi cứ tự xưng là “số hai mươi chín” mãi thế? Ngươi đừng có nói với ta là ngươi đã quên rằng ta đặt tên gì cho ngươi rồi nhé?
Tần Thanh Nguyện mỉm cười trong bụng. Hắn làm sao có thể quên cái tên này cho được? Dù đây không phải là cái tên thật của hắn, thì chỉ cần là tên do nàng ban cho, hắn cũng sẽ không quên, không dám quên. Hoàng Như Ý thấy hắn im lặng, bèn gặng hỏi:
- Này, ngươi có nhớ không đấy? Ta đặt tên gì cho ngươi?
- Thanh Nguyện! Thanh Nguyện vẫn luôn ghi nhớ, không dám quên cái tên tiểu thư đã ban cho!
- Vậy thì tốt. Sau này, ngươi phải dùng cái tên này cho ta. Còn cái “số hai mươi chín” ấy, ngươi không được nhắc đến nữa.
- Thanh Nguyện tuân lệnh,... của tiểu thư.
Tần Thanh Nguyện lặng lẽ thở phào. Vừa may hắn kịp phát hiện câu nói thiếu chữ mà thêm vào cho đủ số, à không, thậm chí là dư số chữ được yêu cầu. Cái kiểu “chữa cháy” lộ liễu và vụng về của hắn khiến Hoàng Như Ý bật cười. Tâm tình thoải mái rồi, nàng bắt đầu đói bụng. Hoàng Như Ý giơ hai cánh tay thon ra, nghiêm túc hạ lệnh:
- Thanh Nguyện, lại đây bế ta đi, ta muốn đi ăn cơm trưa. Mới vừa thức dậy, chân ta còn tê quá.
Trong khoảnh khắc ấy, Tần Thanh Nguyện có dự cảm rằng sau này hắn sẽ không bao giờ có thể làm ám vệ nữa, mà sẽ trở thành một người hầu đa phương diện, một gã sai vặt toàn diện… Nhưng không hiểu sao, Tần Thanh Nguyện lại cảm thấy rất vui vẻ và thỏa mãn. Hắn nhẹ nhàng bước tới, nhẹ nhàng bế Hoàng Như Ý trên tay, rồi lại nhẹ nhàng bước đi.