Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 52. Những hình phạt đáng sợ và tàn nhẫn
Cập nhật lúc: 2025-02-03 13:37:34
Lượt xem: 3
Tần Thanh Nguyện nghĩ là làm. Hắn với tay, chỉnh sửa lại y phục cho Hoàng Như Ý và thấp giọng dặn dò:
- Tiểu thư, chuyện này, tiểu thư tuyệt đối không được kể lại với ai. Sau khi tiện nô rời khỏi, tiểu thư cứ nói rằng trên đường tiện nô đã lén bỏ trốn, không biết đi đâu...
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Hoàng Như Ý hốt hoảng hỏi. Trong lòng nàng tràn ngập bất an. Nhất là khi Tần Thanh Nguyện nhìn sâu vào mắt nàng, mỉm cười dịu dàng với nàng, nhưng lời hắn nói ra khiến nàng vô cùng sợ hãi:
- Tiện nô sẽ tạ lỗi với tiểu thư. Một khắc sau, tiểu thư cứ bảo lão đánh xe đi ngang qua vạt rừng phía trước một đoạn. Tiện nô sẽ đền tội thích đáng cho tiểu thư hả giận.
Cái gì mà tạ lỗi, rồi đền tội thích đáng, rồi hả giận? Hoàng Như Ý nổi cáu. Nàng tức giận với hắn bao giờ? Nàng bảo hắn phải tạ lỗi, phải đền tội bao giờ? Điều nàng muốn... cái gã sói xám ngu ngốc này lại hiểu chệch đi tám ngàn dặm thế này. Thật đáng ghét mà. Hoàng Như Ý vừa tức vừa sợ, nàng gằn giọng, uất ức:
- Câm miệng! Ai cho phép ngươi rời khỏi? Ngươi khinh bạc ta, làm nhục ta, vấy bẩn ta, rồi ngươi muốn bỏ đi là xong chuyện à?
- Không. Tiện nô sẽ...
- Câm miệng! Ngươi dám rời khỏi xe một bước, ta lập tức đập đầu tự sát cho ngươi xem!
Hoàng Như Ý mếu máo, nước mắt rơi xuống như chuỗi trân châu đứt dây. Tần Thanh Nguyện nhìn những giọt long lanh lăn dài trên gò má mịn màng của tiểu thư mà luống cuống. Tiểu thư không muốn hắn tự mình đền tội. Lẽ nào... nàng muốn đích thân trừng phạt hắn?
Nghĩ vậy, Tần Thanh Nguyện lại ngoan ngoãn quỳ xuống. Hắn rút từ trong cổ tay áo ra một cây d.a.o nhỏ mỏng manh. Lưỡi d.a.o lóe lên ánh thép sắc lạnh khiến Hoàng Như Ý rùng mình. Tần Thanh Nguyện nâng cây d.a.o nhỏ bằng cả hai tay, cung kính dâng lên trước mặt, thấp giọng nói nhỏ:
- Nếu tiểu thư muốn tự mình trừng phạt tiện nô...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/52-nhung-hinh-phat-dang-so-va-tan-nhan.html.]
Trên tay bỗng nhiên nhẹ hẫng, trong lòng của Tần Thanh Nguyện cũng hụt hẫng. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng không hiểu sao, cứ nghĩ đến việc Hoàng Như Ý căm hận hắn đến mức muốn vung đao, Tần Thanh Nguyện lại thấy vô cùng chua xót. Hoàng Như Ý cầm lấy cây d.a.o nhỏ, giơ lên ngắm nghĩa. Giọng của nàng cũng lạnh như ánh thép kia:
- Ý của ngươi là, ngươi muốn ta dùng cây d.a.o này để trừng phạt ngươi?
- Vâng.
- Trừng phạt bằng cách nào?
Tần Thanh Nguyện thoáng ngẩn người. Tiểu thư thật sự không biết, hay là nàng lại đang muốn thử hắn? Dù vậy, Tần Thanh Nguyện vẫn thật thà đáp:
- Đôi mắt đã từng nhìn thấy da thịt của tiểu thư, móc bỏ. Đôi tay đã từng chạm vào da thịt của tiểu thư, chặt bỏ. Cái miệng dám nói lời bất kính và mạo phạm tiểu thư, cắt lưỡi, may môi. Đôi tai dám nghe những điều không nên nghe, đ.â.m thủng...
- Ngừng! Ngươi... ngươi... ngươi...
Hoàng Như Ý kinh sợ đến lắp bắp. Nếu ban nãy nàng không kịp thời ngăn cản, nếu ban nãy hắn có thể rời đi, thì có phải là…
- Ngươi dự định sẽ đối xử tàn nhẫn với bản thân như thế sao?
Tần Thanh Nguyện lại ngẩn ra. Tàn nhẫn sao? Hắn không biết. Tần Thanh Nguyện chỉ biết, đó vốn là sự trừng phạt hắn đáng phải chịu. Nhưng nếu tiểu thư vẫn chưa hài lòng thì... Tần Thanh Nguyện cân nhắc một chút rồi mở miệng:
- Nếu tiểu thư vẫn chưa hài lòng... Thanh Nguyện xin chấp nhận mọi hình phạt mà tiểu thư ban cho.
Hoàng Như Ý mím môi, mắt rưng rưng muốn khóc. Gã sói xám ngốc nghếch này đã phải trải qua những gì vậy? Sao hắn lại có thể tự coi rẻ bản thân đến như thế? Những hành vi đáng sợ như thế, tàn nhẫn như thế mà hắn cứ bình thản liệt kê ra, lại còn muốn áp dụng lên chính bản thân hắn, lại còn tỏ vẻ như thế là đương nhiên, lại còn cho rằng nàng chưa hài lòng và muốn đưa ra hình phạt khác nữa...