Trở Thành Người Nhà Của Nam Chính - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-12-31 11:04:33
Lượt xem: 9
"À?" Mộ Minh Đường nghe đến đây thì ngạc nhiên, "Các người thực sự để ông ta đi sao? Không nên giữ ông ta lại, chữa khỏi cho chàng rồi mới thả đi chứ?"
"Lúc đó, hoàng đế đã đổi người rồi."
Mộ Minh Đường đột nhiên im lặng, hóa ra là vậy. Nàng thở dài, nói: "Không sao, mới chỉ hai năm, chúng ta có thể phái người đi tìm, nhất định sẽ tìm được lang y đó. Năm xưa ông ta nhìn thấy hoàng bảng mới tới, nếu không được, chúng ta lại dán hoàng bảng."
Mộ Minh Đường nói ra câu này, bản thân cũng biết khó thực hiện. Nếu bây giờ hoàng đế là Tạ Nghị, việc dán hoàng bảng tìm người chỉ là một câu nói, nhưng hiện tại người ngồi trên ngai vàng là Tạ Duệ.
Tạ Huyền Thần khẽ thở dài: "Không phải vấn đề tìm người. Điều ta sợ là ông ta đã c.h.ế.t rồi."
Mộ Minh Đường nghe vậy, trong lòng thắt lại.
Nàng nằm yên lặng một lúc lâu, cảm thấy cánh tay kia hơi đau, không kìm được hỏi: "Xoa tan m.á.u bầm cần lâu như vậy sao?"
Tạ Huyền Thần ngừng tay, rất bình tĩnh thu tay lại: "Đại khái là được rồi."
Ngay sau đó chàng tự giác quay lưng lại: "Ta không nhìn, nàng có thể thay y phục."
Mộ Minh Đường khẽ ừ một tiếng, cầm trung y bên cạnh mặc vào. Nàng phát hiện lực tay của Tạ Huyền Thần thật sự rất lớn, nàng chỉ bị giữ một chút, xoa tan m.á.u bầm lâu như vậy, kết quả vẫn đau không nhấc nổi cánh tay.
Mộ Minh Đường loay hoay một lúc mới cột chặt dây áo, che kín bản thân, rồi nói với Tạ Huyền Thần: "Ta xong rồi."
Thực ra Tạ Huyền Thần đã nhận ra điều đó. Chàng lúc này rất lúng túng, nhưng lại phải tỏ ra bình tĩnh. Chàng vừa xoay người lại, định nói gì đó để làm dịu không khí, thì thấy Mộ Minh Đường tiến lên hai bước, đột nhiên dang tay ôm lấy chàng: "Không sao, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách giải quyết."
Tạ Huyền Thần bất ngờ bị ôm chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-165.html.]
Hơi ấm mềm mại tràn đến, chàng có thể cảm nhận được cánh tay ấm áp mềm mại vòng qua cổ mình, mới lúc nãy thôi chàng còn đang xoa tan m.á.u bầm trên cánh tay đó.
Toàn thân Tạ Huyền Thần trở nên cứng đờ. Có lẽ từ khi còn b.ú mẹ, chàng chưa từng được ai ôm như thế này. Tạ Huyền Thần cứng ngắc một hồi, thử đáp lại cái ôm của Mộ Minh Đường. Dù vậy, chàng không dám đặt tay lên eo nàng, chỉ dám vỗ nhẹ lên lưng nàng như dỗ dành trẻ con.
“Được rồi, ta không sao.” Tạ Huyền Thần nói xong thấy câu nói của mình thật khô khan, như thể đang qua loa. Mặc dù cách biểu đạt tình cảm của nữ nhân khiến chàng không quen, nhưng ít nhất chàng biết rằng Mộ Minh Đường làm vậy là vì muốn tốt cho mình. Nàng lo chàng nghĩ không thông, cố ý an ủi chàng.
Lương tâm Tạ Huyền Thần hiếm khi thức tỉnh, chàng cảm thấy mình quá lạnh lùng. Chàng đang định nói gì đó, nhưng Mộ Minh Đường đã buông ra, ngồi trên giường, mỉm cười nhìn chàng: “Chàng cũng đã nói rồi, bất kể sau này thế nào, người ta vẫn phải ăn và ngủ. Không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”
Tạ Huyền Thần không biết trong lòng mình là thở phào nhẹ nhõm hay tiếc nuối, chàng chỉ có thể nghiêm túc gật đầu nói: “Được.”
Mộ Minh Đường cũng cảm thấy hành động của mình vừa rồi quá bất ngờ, nàng bỗng nhiên trào lên một cảm xúc mãnh liệt, đầu óc nóng lên liền ôm lấy Tạ Huyền Thần. Bây giờ đầu óc đã tỉnh táo lại, nàng mới thấy vô cùng ngượng ngùng. Nàng không dám nhìn Tạ Huyền Thần, vội vàng chui vào chăn, từ đầu đến chân cuộn mình vào trong.
Mộ Minh Đường nằm xong, phát hiện Tạ Huyền Thần vẫn chưa động đậy. Nàng hé một khe nhỏ từ trong chăn, giọng nghèn nghẹn hỏi: “Chàng sao còn chưa ngủ?”
Tạ Huyền Thần quay lưng lại, kéo rèm bước ra ngoài: “Ta còn chút việc phải làm, nàng cứ ngủ trước đi.”
Nói xong, chàng không đợi Mộ Minh Đường đáp lại, liền như trốn chạy ra ngoài.
Tạ Huyền Thần nhanh chóng đi đến cửa sổ, không bận tâm có thể làm kinh động đến người ngoài, mạnh mẽ mở toang cửa sổ. Gió đêm lập tức ùa vào, làm cho những tua rua trước cửa sổ tung bay điên cuồng, gần như không một giây yên tĩnh.
Tạ Huyền Thần đứng đối diện với gió lạnh một lúc lâu để bình tĩnh lại. Chàng cảm thấy tối nay quá khó khăn, nếu không phải xảy ra với bản thân, chàng cũng không thể tin trên đời này thật sự có người ngồi yên không động lòng đến mức này.
Có vài lần Tạ Huyền Thần gần như muốn vượt qua giới hạn, nhưng cuối cùng lại cố nhịn. Bây giờ nghĩ lại, chàng cũng phải khâm phục chính mình.
Ngón tay chàng bám chặt vào khung cửa sổ, vô thức làm biến dạng khung gỗ. Lúc nãy đầu óc rất hỗn loạn, bây giờ được gió thổi qua, Tạ Huyền Thần cảm thấy những suy nghĩ bồng bột, xao động dần dần lắng xuống.
Một người quan trọng nhất là biết mình là ai, mình đang làm gì. Chàng phải chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình, hiện tại ngay cả con đường của mình chàng còn chưa thấy rõ, lấy gì nghĩ đến những chuyện tình cảm viển vông?