Trộm Mộng - 12
Cập nhật lúc: 2024-06-09 22:20:56
Lượt xem: 121
“Này anh gì ơi, anh có sao không?”
An Dao ngồi xổm xuống đỡ Hoài Khanh, trông anh lúc này thật sự là vừa buồn cười vừa đáng thương. Cái mặt bị đập vào gốc cây sưng thành mặt heo, m.á.u me chảy bê bết vô cùng thê thảm. Hoài Khanh từ chối sự giúp đỡ của An Dao, anh lùi về phía sau rồi lắc đầu nói: “Tôi không sao, nơi làm việc của tôi ở đây rồi.”
Nhìn bước đi loạng choạng của Hoài Khanh mà An Dao buồn cười không thôi, rõ ràng là bác sĩ mà còn bị ma đánh, đúng là chuyện trời ơi đất hỡi mà.
“Sao vậy, anh ta từ chối tiếp xúc thân mật à?”
Miêu Bạch nhảy lên đầu An Dao, nói thật với cái thân hình của nó nếu là người bình thường bị nó nhảy lên đầu vài lần chắc sẽ gãy cổ mất, may mà An Dao không bình thường đấy.
“Đê tiện, đê tiện quá đi mất. Mèo tinh ăn nói kiểu vậy à, tiếp xúc thân mật cái con khỉ ấy.”
An Dao nắm đầu Miêu Bạch ném xuống đất, vừa ném xong nó lại nhảy trở lên ôm đầu cô rồi nói: “Im lặng, tôi ngửi được những thứ không hay ở gần đây.”
“Bỏ cái đuôi lắm lông của anh ra...”
An Dao vừa nói vừa kéo cái đuôi của Miêu Bạch đang quắp trên mắt cô che khuất tầm nhìn rồi nói tiếp: “Anh ngửi thấy cái gì cơ, sao chẳng thể sống yên được nửa ngày vầy nè.”
“Không đến thì thôi, đến rồi lại thấy sao cái viện Pháp y này lại quái dị thế cơ chứ?”
“Này, rốt cuộc anh muốn nói gì thì nói rõ ra xem nào. Cứ ấp úng làm tôi sốt ruột c.h.ế.t mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/12.html.]
“Từ từ, tôi đang đánh hơi...”
Miêu Bạch kéo An Dao đi xung quanh một vòng, nó đánh hơi mãi một lúc mới khịt mũi nói: “Ở trong này có nhiều người bị Quỷ trùng ám lắm. Đặc biệt xung quanh cái viện này còn có một thứ đang hấp thụ dương khí.”
“Nói cái gì vậy, anh nói dễ hiểu hơn xem nào.”
Anh Dao cấu đầu Miêu Bạch, nó bực tức liếc xéo cô rồi nói tiếp: “Tôi nói ở đây có người dùng bùa trấn yểm, nó sẽ hút hết dương khí của nơi này, ngược lại người sống ra vào lâu ngày cũng sẽ bị tổn hao dương thọ. Vì để nuôi dưỡng Quỷ trùng nhanh phát triển nên bọn họ không tiếc phạm âm đức, thật là một lũ quỷ dữ mà.”
An Dao ngơ ngác, Miêu Bạch tức anh ách trong lòng, nó nói: “Cô bị đầu đất à, nói mãi mà cũng không hiểu hả?”
“Này, tôi hiểu rồi nhé. Nhưng tôi chỉ lo anh ấy...”
“Cô lo cũng chẳng được gì đâu. Trước mắt tôi sẽ để ý anh ta giúp cho cô, việc của cô là nhận thật nhiều việc, đổi thật nhiều tinh linh trước đã.”
“Hiểu rồi, tôi hiểu rồi...”
Nhìn ánh mắt ngờ nghệch của An Dao, Miêu Bạch bất mãn nói: “Đáng đời cô bị mẹ kế và chồng hại c.h.ế.t để chiếm đoạt tài sản. Ngờ nghệch như vậy mà còn muốn trả thù gì nữa, cô bỏ cuộc luôn đi cho rồi.”
An Dao im lặng không nói gì. Thật ra Miêu Bạch tuy là nói như vậy để kích thích ý chí của An Dao mà thôi. Nếu như ai đã lần đầu gặp phải chuyện này cũng đều sẽ như cô. Một con người có thế giới quan bình thường, đột nhiên trong một chốc lát tiếp thu nhiều kiến thức như vậy sao mà không ngơ cho được. An Dao còn bình tĩnh được như vậy đã là khá lắm rồi.
An Dao chăm chú nhìn về phía viện Pháp y, mặc dù cô rất muốn đi đến để xem thử nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, vì vậy đành thất vọng trở về. Bây giờ đã không còn rào cản thân phận nào, tưởng chừng như có thể dễ dàng tiếp cận với Hoài Khanh nhưng không ngờ lại xảy ra vấn đề lớn hơn.
“Về thôi!”