Trộm Mộng - 16
Cập nhật lúc: 2024-06-10 20:22:35
Lượt xem: 139
“Ôi còn tưởng là ai, hóa ra là một con mèo tinh. Sao hả, sợ tổn hao tu hành mà không dám ra tay à?”
Miêu Bạch và An Dao nhìn nhau, bất ngờ là cả hai đều nghe thấy câu nói kia, sau đó cùng quay đầu nhìn về phía người chết. Nguời c.h.ế.t vẫn đang trợn trắng mắt và chậm chạp ăn ruột của mình nhưng câu nói kia quả thật là đến từ phía đó. Vậy là suy đoán không sai, con mèo đen ban đầu chạy ra từ tấm vải che thật sự là mèo quỷ, và bây giờ nó đang ám vào người c.h.ế.t kia.
Thấy An Dao cũng quay lại nhìn, tiếng nói kia lại vang lên: “A ha ha! Tao kinh ngạc đấy, con người sao lại có thể nghe được tiếng tao nói nhỉ?”
“Xem ra hôm nay không tránh được rồi nhỉ. Làm thế nào bây giờ?”
An Dao hỏi nhỏ Miêu Bạch, nhưng ai ngờ nó lại lắc đầu nói: “Tùy cô!”
Sau đó An Dao dù có hỏi gì thì Miêu Bạch cũng từ chối trả lời, ngay cả khi bị con mèo quỷ kia khích bác cũng vậy. Cuối cùng cũng phải tự lực cánh sinh, An Dao cân nhắc mấy giây rồi nói: “Chú Đức, xem ra chú biết con mèo quỷ kia rồi nhỉ?”
“Mèo gì, mèo nào chứ. Cô đừng có ăn nói lung tung, cô chỉ là thợ trang điểm chứ không phải thầy pháp, cô thì biết cái gì?”
Chú Đức phản ứng kịch liệt, điều này ngoài dự đoán của An Dao, nhưng điều này càng khiến cô tin rằng chú Đức thật sự đã có giao kèo gì với con mèo quỷ kia và vì hiện tại nó đang ở đây nên ông ta mới sợ hãi và chối bỏ như vậy. Vuốt ve bộ lông trắng tuyết của Miêu Bạch, An Dao chậm rãi nói: “Vì ông đã có giao kèo gì với nó cho nên ông mới ra lệnh chặn tất cả mèo không được buớc vào nhà có đúng không?”
Chú Đức im lặng, An Dao được đà nói tiếp: “Bởi vì ông sợ nó trà trộn vào nhà. Điều này chứng tỏ ông đã phá vỡ giao kèo với nó.”
An Dao tự khâm phục khả năng phán đoán của mình, đúng là thời thế sinh nhân tài mà...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/16.html.]
“Tôi nói có đúng không?”
An Dao quay qua nói với người c.h.ế.t làm cả đám có mặt sợ đến mức không thể chạy trốn nổi mặc dù bọn họ đang rất muốn như thế. Mèo quỷ ném đoạn ruột trên tay xuống, nó lại vô cảm moi ra thứ nội tạng khác mà An Dao không biết đó là gì rồi đưa lên miệng cắn một cách ngon lành và nói: “Chưa từng có tiền lệ một con người nào có thể đụng đến tao, kể cả những lão thầy pháp tự xưng mình là đạo hạnh cao thâm.”
“Hóa ra là vậy! Nếu đã như vậy thì xem như tôi thất lễ rồi. Không quấy rầy mèo quỷ ngài ăn uống nữa, tôi đi truớc đây.”
An Dao đi ngang còn kéo chú Đức ra ngoài, may mà mấy người kia đều ở ngoài cửa, nếu không kéo hết cả đám ra ngoài chắc cô cũng mệt c.h.ế.t mất. Cánh cửa kia vừa đóng lại, chú Đức đã nhào lên ôm lấy chân An Dao rồi nói: “Cô làm ơn cứu lấy chúng tôi với....”
Chú Đức chưa nói xong thì đã bị An Dao bụm miệng, cô ra hiệu cho cả đám im lặng rồi từ từ đem bùa trong lòng bàn tay ra dán lên cánh cửa. Sau khi chắc chắn bùa kia có thể nhốt mèo quỷ bên trong thì cô mới nói nhỏ với mọi người: “Chú sai người đi xung quanh bên ngoài căn phòng kia tìm xác con mèo tới đây. Đề phòng sau khi nó thoát khỏi xác con gái chú thì không có xác để nhập vào.”
“Nếu như vậy thì nó sẽ c.h.ế.t sao?”
An Dao trừng mắt nhìn chú Đức rồi nói: “Nếu nó mà c.h.ế.t dễ vậy sao chú không làm đi. Nếu như nó đã lợi hại như vậy thì chuyện nó có thể tìm thấy thân chủ khác để nhập vào là chuyện rất đơn giản. Tôi chỉ là tay mơ mới vào nghề, tôi không thể g.i.ế.c được nó đâu.”
Nếu như mà chú Đức có lựa chọn khác chắc chắn ông ta có c.h.ế.t cũng không để An Dao trở thành cọng rơm cứu mạng mình. Ông ta có tiền mà, mời thầy pháp giỏi tới dễ như không, nhưng hiện tại chính ông ta cũng tự cảm thấy thời gian không kịp nữa rồi.
An Dao không phải là kiêu ngạo, cô chỉ là bất đắc dĩ bị người ta đẩy vào thế mới đành nhắm mắt đưa chân, cố gắng hết sức để tự cứu lấy chính mình. Lúc này cô lại lay lay Miêu Bạch đang nằm trên vai cô rồi hỏi: “Năn nỉ anh đấy, anh có thể giúp gì cho tôi không?”
Mặc cho An Dao năn nỉ cỡ nào đi chăng nữa thì Miêu Bạch cũng im lặng chẳng thèm đếm xỉa. Mà lúc này ngoài cửa lại ồn ào một phen, người làm nghe ngóng được là cảnh sát và Hoài Khanh cùng đến truớc cổng rồi. Chú Đức nhất thời không biết phải làm sao, ông ta nhìn An Dao, bốn mắt nhìn nhau ngây ra như phỗng.