Trộm Mộng - 20
Cập nhật lúc: 2024-06-10 20:26:58
Lượt xem: 116
An Dao nghe chú Đức nói xong thì cau mày hỏi: “Vậy ra ông đã g.i.ế.c mấy người để hiến nội tạng cho con mèo quỷ kia ư. Ông không sợ tôi báo cảnh sát bắt ông đi sao?”
Chú Đức cười nhạt, ông ta lắc đầu nói: “Bằng chứng đâu, cô cậu nghĩ cảnh sát sẽ tin lời nói suông của cô cậu ư. Những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, nếu như các người không giúp thì tôi sẽ tự làm lấy.”
An Dao suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Được thôi, vậy tôi đi đây. Nhưng chú phải nhớ là tôi chưa lấy được thứ tôi muốn đâu đấy.”
An Dao hậm hực lắm, cô đã tốn bao nhiêu công sức để đi đến đây và vật lộn cả buổi tối với con mèo quỷ kia nhưng cuối cùng lại không lấy được tinh linh nào, đã thế còn bị gãy mất một cái răng cửa. May mà còn cái răng vàng kia bù lại, nếu không thì chính là tiền mất tật mang rồi. Thấy chú Đức không thèm đếm xỉa tới mình, An Dao quay sang hỏi Hoài Khanh: “Anh thì sao, anh ở lại may xác hay đi về?”
“Tôi đi về thôi. Dù sao tôi cũng là do cô gọi tới, bây giờ nếu như không phải là do cô nhờ vả thì tôi sẽ không làm. Nhưng tôi chỉ muốn biết là bây giờ ai là người trả tiền răng cửa cho tôi đây?”
“Tôi trả!”
An Dao rất hào phóng nói, Hoài Khanh gật đầu rồi đi theo An Dao ra ngoài. Không ngờ được Hoài Khanh leo lên xe của mình, An Dao trừng mắt nói: “Anh sợ tôi không trả tiền trồng răng cho anh à?”
“Không phải! Chúng ta đều không biết răng trồng mất bao nhiêu tiền. Tôi không muốn lấy thừa tiền của cô, vả lại cô chẳng phải cũng cần trồng răng ư, chúng ta đi trồng chung, sau đó cô thanh toán luôn là được.”
An Dao cười khẩy nhưng sau đó không nói gì nữa mà lái xe đi. Cô không hề lái về nhà mà dừng ở một nhà nghỉ gần đấy rồi nói: “Chúng ta thuê phòng ngủ, sáng mai rồi tính.”
Thấy Hoài Khanh không có dấu hiệu xuống xe, An Dao tự xuống rồi nói: “Anh muốn ngủ trong xe à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/20.html.]
“Không phải! Nhưng nếu cô không lái được thì để tôi lái, tôi có bằng lái nên không sợ đâu.”
Hoài Khanh trả lời, An Dao lại thò đầu vào nói anh: “Anh này, anh nghĩ rằng chúng ta về nhà được chắc?”
“Cô nói vậy là sao, sao lại không thoát được?”
“Chúng ta đã hành con mèo quỷ kia thành ra như thế liệu nó có để yên không. Chúng ta lái xe về chỉ thêm nguy hiểm và rắc rối không đáng có, chi bằng cứ ở lại đây đã, xem nó lúc nào thì quay lại.”
Mặc dù Hoài Khanh không hiểu An Dao nói gì nhưng thấy cô nghiêm túc như vậy thì cũng đồng ý thoe cô vào. Hai người thuê một phòng đôi có ban công nhìn về phía…căn biệt thự của chú Đức. Hoài Khanh bắt đầu hơi hiểu ý đồ của An Dao, anh phóng tầm mắt nhìn về phía đó rồi nói: “Rốt cuộc cô là ai?”
“Thợ trang điểm người chết!”
An Dao điềm nhiên trả lời, Hoài Khanh không tin, anh lắc đầu nói: “Cô không đơn giản chỉ là một thợ trang điểm người chết. Nhìn cô không giống bà đồng hay pháp sư gì lắm, nhưng cô nhất định có làm mấy việc giống như thế.”
“Sao anh dám khẳng định là như thế, trước đây anh có quen ai giống tôi rồi ư?”
An Dao cố suy nghĩ về khoảng thời gian mười năm hai người quen biết nhau, cô chưa từng biết anh có quen một người giống như thế. Trước đây anh không hề tin vào mấy loại chuyện như thế này, anh là người theo tín ngưỡng vô thần và chỉ tin tưởng vào báo cáo y khoa mà thôi. Anh không thể nào thay đổi nhanh tới mức chỉ mấy ngày đã như thế được, nhất định là anh giấu giếm cô, không hề cho cô biết mà thôi.
Đừng nghĩ mình hiểu hết người khác, ngay cả khi hai người là bạn thân thiết mười năm, cứ ngỡ chưa từng có chuyện gì về anh mà cô không biết cả. Xem ra cuối cùng con người ai cũng sẽ có bí mật không muốn cho người khác biết mà thôi. Trông chờ câu trả lời của Hoài Khanh nhưng anh chỉ lắc đầu nói: “Tôi không quen! Tôi có khả năng quan sát rất cao, đây cũng là một phần trong công việc của tôi. Tuy tôi không hoàn toàn mê tín nhưng tôi cũng có thể tin, bởi vì bây giờ khoa học cũng đang nghiên cứu về lĩnh vực siêu nhiên rồi kia mà.”
Câu trả lời khá hợp lí, Hoài Khanh rất tự nhiên không giống như đang nói dối. Nhưng nếu thật sự anh đang nói dối thì là do anh quá cao tay mà thôi. An Dao đột nhiên không nhịn được tò mò, cô buộc miệng hỏi: “Anh làm nghề này từ trước đến nay đã có lần nào báo cáo sai kết quả hay không, hay là anh biết rằng sự thật không phải thế nhưng lại không thể cãi lại báo cáo y khoa?”