Trộm Mộng - 22
Cập nhật lúc: 2024-06-10 21:55:12
Lượt xem: 131
An Dao còn phải tự mình kinh ngạc với khả năng leo trèo như mèo của mình, lần trước leo là do tức quá, vả lại cũng leo thấp, lần này leo hẳn lên đến tầng bốn thì cũng là quái vật rồi chứ không phải người. Đương nhiên con mèo quỷ bên trên cũng không đứng yên đấy chờ cô bẻ răng như lần trước, khi cô còn chưa lên tới thì nó đã bảo Miêu Bạch leo lên vai nó rồi nhảy qua lan can ban công xuống đất. Nói thật cũng may là trời vẫn chưa sáng và nơi đây cũng không phải khu dân cư sầm uất, nếu không để cho người khác nhìn thấy cảnh này thì chắc là sẽ được nổi tiếng trên mạng luôn mất.
An Dao tay bám trên tường, đầu ngoảnh lại nhìn một người một mèo khuất sau hàng cây chạy vào rừng mà tức tưởi không thôi, đành phải quay trở xuống và đuổi theo bọn chúng. Nhưng chạy một lát cô nhận ra mình không phải động vật, chạy như vậy lỡ như bị người khác nhìn thấy có phải là tự mình tìm rắc rối hay không. Đứng lại thở dốc mấy hơi, An Dao quyết tâm quay ra lấy xe và lái đi, cô phân vân một chút rồi quyết định lái về nhà chú Đức.
Dĩ nhiên không có ai hoan nghênh mở cửa lớn mời cô vào nhà đâu, nhưng giờ này cô sợ gì nữa chứ, vì cô trèo được như mèo kia mà. An Dao đi xung quanh cổng rào, ghé tai vào nghe thử tiếng động bên trong, không biết là do quá xa hay bên trong không ồn ào mà cô chẳng nghe được gì. Quái lạ, nếu như một người bình thường mà gặp mấy chuyện này chắc chắn sẽ không thể bình tĩnh nổi. Dù chú Đức kia có thật sự g.i.ế.c mấy người để lấy nội tạng hiến cho mèo quỷ nhưng ông ta không thể xử lí được cái xác đang trống hoác bụng kia…
Đột nhiên An Dao nghĩ đến một chuyện kinh khủng, đó chính là trước đây đều là do ông ta tự tay g.i.ế.c mấy người kia rồi moi nội tạng hiến cho mèo quỷ. Dù cho một người c.h.ế.t đi sống lại như cô cũng không thể chấp nhận nổi mấy chuyện kinh khủng này, vì người có thể làm ra được loại chuyện kia không phải là người nữa mà chính là quỷ dữ rồi. Chỉ có một chuyện An Dao nghĩ mãi cũng không ra, đó chính là tại sao mèo quỷ không trực tiếp g.i.ế.c người rồi ăn nội tạng mà phải làm những chuyện như thế, nó không phải là cũng muốn tu thành hình người giống Miêu Bạch đó chứ, cho nên mới không dám sát sinh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/22.html.]
An Dao nhảy tót qua hàng rào vào trong sân, sau đó đi thẳng về phía điện thờ nhỏ sau núi. Cô trầm ngâm một lúc cũng chẳng tìm được gì có ích, nhưng sau đó cô lại nhìn thấy một xấp giấy nhỏ đặt bên dưới lư hương. An Dao nhẹ tay rút xấp giấy kia ra và xem thử thì phát hiện nhiều bí mật động trời.
Hóa ra con mèo quỷ này là do chính chú Đức mời về thờ chứ không phải là của chủ nhà cũ nào cả. Mười mấy năm trước ông ta làm ăn thất bát vỡ nợ, vợ ông ta chịu không nổi cú sốc kia mà đã tự tử để lại con gái mới mấy tuổi cho ông ta. Kiên trì thêm mấy tháng, cuối cùng ông ta cũng trụ không nổi mà ôm con đi đến nơi này để nhảy núi tự tử.
Lúc ông ta nhảy từ vách núi cao xuống nhưng lại không chết, bởi vì ông ta đã gặp được con mèo quỷ kia. Mèo quỷ giao kèo với ông nếu như ông thờ phụng và cung cấp nội tạng con người cho nó thì nó sẽ làm cho ông trở nên giàu sang, làm ăn phát đạt. Bởi vì lúc ấy quá quẫn túng và tuyệt vọng cho nên chú Đức đã chấp nhận giao kèo với nó, đem nó về thờ phụng. Cũng kể từ đó ông ta một bước phất lên trở nên giàu có, nhưng cô con gái kia của ông ta sớm đã c.h.ế.t rồi, linh hồn bên trong thân xác đang lớn lên kia chỉ là một hồn con mèo hoang mà mèo quỷ đưa vào để xoa dịu nỗi nhớ nhung con gái của ông ta.
An Dao đã hiểu ra, nhưng cô không biết vì sao bây giờ chú Đức lại muốn trở mặt với mèo quỷ. Nếu như muốn biết chuyện này để giải quyết tận gốc thì phải đi hỏi người trong cuộc thì mới biết được. Cô đang suy nghĩ liệu không biết bao nhiêu năm qua những người đã c.h.ế.t để lấy nội tạng cho mèo quỷ liệu có phải là do một tay chú Đức g.i.ế.c họ hay không.
Nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, chi bằng đi xem thử một phen. Nếu như những gì cô suy đoán là đúng thì giờ này chắc chắn là người phụ nữ giúp việc kia gặp chuyện không may rồi. Cô quyết định đi vào rừng xem thử, dù sao giờ này cô đã khám phá ra sức mạnh của thân xác mình đang dùng nên đã không còn nhiều sợ hãi như trước nữa. Đúng là c.h.ế.t đi một lần rồi thì chẳng còn sợ hãi gì nữa, trước đây mà bảo cô đi vào rừng kiểu này chắc cô sợ mất mật. Đi một đoạn, An Dao bắt đầu nghe thấy tiếng động phía trước. Mặt dù trời vẫn còn khá tối nhưng cô có thể nhìn thấy lờ mờ phía trước mặt mình có một hòn đá nhỏ, và tiếng động phát ra từ phía sau hòn đá ấy.