Trộm Mộng - 23
Cập nhật lúc: 2024-06-10 21:55:33
Lượt xem: 131
An Dao đi chậm lại và nhẹ nhàng hơn tránh gây ra tiếng động, đến càng gần, cô càng nghe rõ tiếng thở khì khò. Không biết có phải là chú Đức hay không, nhỡ đâu gặp phải thú dữ cũng sẽ hơi mệt đấy. Nghĩ vậy cô càng cẩn thận hơn, nhưng khi đã sát bên này hòn đá cô đã nghe thấy tiếng người thều thào nói: “Đang yên đang lành lại bị nhập làm gì, để tao phải vất vả thế này.”
Nghe đến đây thì An Dao đã chắc chắn suy đoán của mình là đúng, người bị nhập vào sẽ không chết, vậy c.h.ế.t đi thì chỉ có thể là do chú Đức giết. An Dao thủ sẵn con d.a.o trên tay, sau đó vòng qua thì…
Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng An Dao vẫn không chịu được mà nôn khan. Trước mắt cô chú Đức đang cầm con d.a.o sáng loáng rạch bụng nữ giúp việc kia và moi nội tạng ra ngoài. Nhìn thấy An Dao, sắc mặt chú Đức đột nhiên trắng bệch như thể trẻ nhỏ làm sai bị phát hiện, hoàn toàn đối lập với cái hành động mà ông ta đàn làm. Thế nhưng chỉ mấy giây sau đó ông ta đã thay đổi sắc mặt trở nên hung tợn, ông ta chỉ con d.a.o sắt nhọn về phía An Dao mà đe dọa nói: “Mày còn dám tới một bước nữa thì tao sẽ cho mày có kết cục giống như nó vậy.”
An Dao khựng lại, cô bình tĩnh nói: “Ông đánh không lại tôi, đừng quên tôi là ai mà hành động dại dột.”
“Dại dột ư, tao nghĩ điều tao dại dột nhất chính là đã tha cho mày và để mày bình an rời khỏi nhà tao đấy. Nếu như lúc đó tao g.i.ế.c luôn mày thì có phải bây giờ đã không phiền phức như thế này hay không.”
Sắc mặt chú Đức hầm hầm, tràn đầy sát khí như muốn g.i.ế.c An Dao tới nơi. An Dao cũng dè chừng lùi về sau một bước, điều này làm cho chú Đức tưởng cô sợ hãi nên ông ta thản nhiên moi ra một lá gan người đưa lên trước mặt và gật đầu tấm tắc khen gan tốt. An Dao nhìn m.á.u me chảy lòng thòng bê bết mà không nhịn nổi cơn buồn nôn của mình. Chẳng thà nhìn thấy ma quỷ làm cảnh này còn đỡ hơn là con người làm.
Đợi cho chú Đức đắc ý lơ là cảnh giác thì An Dao xông qua tóm lấy ông ta. Dù sao thì ông ta cũng chỉ là con người bình thường nên không mạnh hơn An Dao được, chẳng mấy chốc mà cô đã khống chế được ông ta. Hai người vật lộn qua lại hồi lâu, không vất vả lắm để trói được ông ta lại. Nhưng sau khi trói xong An Dao mới thấy phiền phức đã kéo đến đầu mình, bây giờ trời đã sáng hẳn, những tia nắng đầu tiên đã chiếu qua khe lá lấp lánh, cô nhìn nữ giúp việc bị banh bụng và những món nội tạng bị moi ra vươn vãi kia thì không biết phải làm thế nào. Chưa kể đến bây giờ tay cô cũng rất có thể đã để lại vân tay ở hiện trường, khó mà chối bỏ tội trạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/23.html.]
Chú Đức lúc này lại bật cười ha hả, ông ta nói: “Mày tính sao đây, có còn muốn báo cảnh sát nữa không. Nếu như báo cảnh sát thì mày cũng khó tránh khỏi liên quan, còn không thì mày cũng có khác gì tao đâu, đều là quỷ dữ g.i.ế.c người đấy thôi.”
Đúng là gừng càng già càng cay, An Dao không thể phủ nhận điều này. Đáng lẽ cô nên nhận ra trước mới phải, những người giàu có như chú Đức đây thường không phải người ngu si gì, cô nên biết điều đó khi ông ta nói mình đã giao dịch với quỷ mèo và moi nội tạng của mấy người để hiến cho nó. Dù sao nữa thì An Dao cũng không quá ngốc, cô nghĩ nếu như chú Đức đã dám moi nội tạng người tại đây thì khu rừng này nhất định là hoang lắm. Đột nhiên An Dao như khám phá ra bí mật gì đó mà bật cười khiến chú Đức còn tưởng cô ngơ luôn rồi.
“Khế thủ quy y tô tất đề
Ngã kim xưng tán đại chuẩn đề…”
An Dao đột nhiên cô lấy trong túi đeo của mình ra một chiếc túi màu đỏ nhỏ xíu rồi đưa về phía xác c.h.ế.t mà lẩm bẩm đọc. Cô cũng không biết là linh hồn người c.h.ế.t có ở đây hay không, và cách lấy mộng của mình liệu có đúng nhưng cô vẫn cứ làm thử, dù sao thử cũng chẳng mất gì. Ác ôn thay cái tổ chức kia chỉ giao cho cô mấy món đồ với một câu thần chú rồi mặc cô tự sinh tự diệt, đúng là chẳng có việc gì dễ dàng cả mà.
Đột nhiên An Dao nghe thấy có tiếng người đang gào khóc, cô quay đầu tìm kiếm nhưng không thấy ai cả, đến lúc quay lại thì suýt giật mình khi thấy một linh hồn đang đứng trên cái xác nham nhở kia. An Dao nuốt khan nước bọt, dù chỉ là một bóng dáng lờ mờ nhưng cô có thể nhận ra kia chính là nữ giúp việc. Bà ta đang gào khóc và hai tay khư khư ôm lấy…giấc mộng của mình.
Lúc này An Dao mới nhận ra chính là chiếc túi màu đỏ trên tay mình đã hút những thứ kia vào, nữ giúp việc bất lực chỉ có thể vừa khóc lóc vừa cố giữ lấy giấc mộng kia. An Dao vốn chỉ định thử vận may nhưng ai ngờ lại có thể làm được, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh kia lại có chút mềm lòng không nỡ. Cô chần chừ, trong giây lát muốn rụt tay về nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm hút hết giấc mộng của nữ giúp việc.