Trộm Mộng - 24
Cập nhật lúc: 2024-06-10 21:56:35
Lượt xem: 122
An Dao Sau khi đồng hồ trên tay cô đã hiện tinh linh cô mới lại nhìn nữ giúp việc kia, bà ta đã thôi níu lấy giấc mộng không còn nữa, khuôn mặt cũng trở nên vô cảm, sau đó ngơ ngác bước đi. Hóa ra mọi việc là như vậy, Miêu Bạch nói không sai một chút nào cả.
“Ha ha ha!”
An Dao quay đầu nhìn chú Đức đang cười ha hả, cô khó chịu cau mày nói: “Ông cười cái gì, cho dù tôi không báo cảnh sát đi chăng nữa thì bản án lương tâm cũng sẽ day dẳng bám theo ông đến hết đời này mà thôi.”
“Bản án lương tâm?”
Chú Đức cười tự giễu chính mình, sau đó lại nói: “Tại sao các người làm chuyện ác thì được, đến lúc con người chúng tôi làm thì lại là ngồi tù hoặc bản án lương tâm chứ. Cô nói xem các người thì có quyền quyết định sống c.h.ế.t của người khác hay sao?”
“Ông không hiểu đâu, tôi không biết những kẻ khác như thế nào. Nhưng tôi tin bản án dành cho mình không hề nhẹ, mà đó là chuyện của sau này, còn bây giờ tôi còn việc nhất định phải làm.”
An Dao nói xong thì quay lại nhìn cái xác nữ giúp việc rồi nói: “Ông định mang về chôn chất hay là để cho dã thú đến ăn?”
“Không mang về được đâu, tao sẽ chôn nó luôn tại đây. Dù sao đều là người nhà nghèo, chỉ cần bồi thường chút tiền là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/24.html.]
An Dao im lặng không nói gì, cô mở trói cho chú Đức rồi đứng nhìn ông ta đào hố chôn xác. Đất núi khá cứng nên phải mất hồi lâu mới hoàn thành được việc này, nói chung là nếu để Hoài Khanh nhìn thấy chắc anh ta sẽ nhảy dựng lên mất. An Dao không muốn tự tìm thêm phiền phức cho mình, cô đợi chú Đức làm xong rồi mới nói: “Về thôi, nhà chú bây giờ đang có khách đấy.”
Không cần nói rõ thì chú Đức vẫn biết là ai đến, nhưng ông không ngờ Hoài Khanh lại là người bị nhập. Thấy Hoài Khanh và Miêu Bạch đứng chờ sẵn ở cửa, chú Đức nói với An Dao: “Tôi tưởng bác sĩ sẽ không bị mấy thứ này quấy phá, nhất là bác sĩ pháp y. Nhưng sao cậu ta cứ nhập liên tục thế này, cô có chắc thằng nhóc đó là bác sĩ pháp y không vậy?”
An Dao chỉ đành cười khổ, cô nói: “Hàng thật giá thật một trăm phần trăm đấy.”
“Chà, hai người hợp tác với nhau cơ à?”
Vừa thấy hai người đi vào, mèo quỷ đã cất tiếng nói. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác cùng đôi mắt đờ đẫn của Hoài Khanh vì bị mèo quỷ điều khiển mà An Dao tức lộn cả ruột. Con mèo này động ai không động, lại động vào người đàn ông của cô thì nhất định cô sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ. An Dao im lặng không nói gì, cô bất thình lình đem ra một cái túi bóng đen rồi quẳng xuống đất trước mặt mèo quỷ.
Túi bóng đen rơi xuống đất, bên trong nó tràn ra m.á.u me bê bết. Hoài Khanh ngửi thấy mùi m.á.u thì hai mắt trợn ngược lên phản ứng dữ dội. An Dao nhìn thấy cảnh này thì nói: “Sao hả, muốn ăn nó thì tới mà lấy đi. Nội tạng tươi sống mới mổ đấy, ngại gì mà không đến thưởng thức chứ.”
An Dao nói nghe rất là mất nhân tính, ngay cả chú Đức lúc này cũng len lén nhìn cô với ánh mắt ái ngại vô cùng. Ông ta chắc cũng không ngờ tới An Dao còn dám để thân xác người đàn ông của cô ăn nội tạng sống của con người đâu. Để cho mùi bay xa hơn mà cô còn đặc biệt ngồi xổm xuống dùng tay quạt lấy quạt để cho mùi hương được bay xa nữa.
Bất cứ ai hay thứ gì trên đời đều sẽ có điểm yếu, điển hình là con mèo quỷ trước mặt này. An Dao quạt chưa được bao lâu thì nó đã hoàn toàn phát điên, thân thể Hoài Khanh lúc này trông giống hệt một con quỷ. Hai mắt anh đã trợn lên trắng dã chẳng còn biết gì, miệng liên tục làm mấy động tác đáng sợ, sau đó như một con mèo nhảy vồ đến chỗ túi nội tạng rồi ăn lấy ăn để.
Người làm trong nhà đã sợ mất mật và chạy trốn mất tăm hết, bây giờ còn lại chú Đức và An Dao đang cố nén con buồn nôn xuống. Hoài Khanh bây giờ đang như một con dã thú khát m.á.u cắn xé nội tạng người, m.á.u me cứ thế dính lên hết cả mặt mũi tay chân anh. An Dao có chút xót xa nhưng rất nhanh đã biến mất, nếu như không làm như vậy thì kết cục của Hoài Khanh nhất định sẽ giống với nữ giúp việc kia mất.
Hoài Khanh ăn ngấu nghiến ngon lành, nhưng một lúc sau anh bắt đầu có phản ứng với bùa mà An Dao để lại trên nội tạng. Anh không ăn nữa, hai tròng mắt bắt đầu có dấu hiệu chuyển động. An Dao thở phào nhẹ nhõm, đợi một lúc nữa thì Hoài Khanh co giật dữ dội và nhanh chóng trở lại bình thường. Phản ứng đầu tiên của anh là kinh hãi tột độ khi thấy túi nội tạng trước mặt mình, anh l.i.ế.m liếm môi, mùi tanh tưởi xộc thẳng lên tận não.