Trộm Mộng - 25
Cập nhật lúc: 2024-06-10 21:56:58
Lượt xem: 123
Lúc này Hoài Khanh đã lập tức nhận ra bản thân đã ăn thứ nội tạng kia. Anh là bác sĩ pháp y, mùi vương trong khoang miệng mình anh chỉ cần ngửi thấy là biết. Hoài Khanh tội nghiệp sốc đến mức không nói nên lời, anh chỉ thừ người nhìn An Dao với ánh mắt đầy phức tạp.
Chú Đức thấy Hoài Khanh đã trở lại bình thường thì sốt sắn hỏi: “Mèo quỷ, mèo quỷ đi đâu rồi?”
“Đi đâu tôi nghĩ chú phải biết chứ?”
An Dao lạnh lùng nói, chú Đức quay sang trừng mắt nhìn cô rồi nói: “Cô không muốn hợp tác với tôi nữa hay sao mà nói chuyện kiểu đó?”
“Hợp tác ư, từ lúc nào mà tôi nói muốn hợp tác với chú vậy hả. Hợp tác với chú thì chỉ thiệt tôi mà thôi. Bây giờ tôi đã xong việc của mình, còn lại chú tự đi mà giải quyết nhé?”
“Còn con mèo của cô thì sao, cô định bỏ nó luôn à?”
Chú Đức vừa nói xong thì Miêu Bạch nãy giờ từ đâu không biết lại chui ra rồi “meo” một tiếng. An Dao hơi áy náy, nãy giờ lo cho Hoài Khanh mà quên mất đi con mèo Miêu Bạch. Nhìn mặt nó hơi ngu, An Dao cười khổ nói: “Con mèo này của tôi còn lợi hại hơn cả tôi nữa Nó không lo cho tôi thì thôi chứ cần gì đến tôi lo cho nó, có đúng không Miêu Bạch?”
Miêu Bạch từ chối giao tiếp với An Dao, nó chỉ quay quắt cái m.ô.n.g mà đi nhanh về phía cổng rào. An Dao nhìn sang Hoài Khanh, cô hỏi: “Anh thế nào rồi, vẫn ổn chứ?”
Hoài Khanh nhìn An Dao với ánh mắt “nhìn tôi xem có ổn hay không” mà không nói lời nào. An Dao cho rằng Hoài Khanh không nói gì thì là ổn rồi, cô quay lại nói với chú Đức: “Chúng tôi bị dắt mũi đến đây là đủ rồi. Ông thậm chí còn m.ổ b.ụ.n.g người ta được thì chắc là cũng may vào được đó, nên là hãy may cho con gái tội nghiệp kia của ông đi.”
Nói xong cô quay lưng đi, Hoài Khanh cũng đi theo cô mà anh vẫn chưa thôi thấy ghê tởm chính mình. An Dao đi ra tới cửa thì đột nhiên khựng lại bởi cô cảm thấy có ai đó cứ nhìn chằm chằm vào mình. Hóa ra là chú Đức, ông ta thản nhiên nói: “Cô không xem thử cái xác kia như thế nào à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/25.html.]
An Dao dằn xé nội tâm cỡ chừng là…hai phút, sau đó cô quyết định đi trở vào. Ngay khi cánh cửa phòng kia được mở ra, cả ba người đều không khỏi nhăn mày nhíu mặt, tự đưa tay ngăn đám ruồi bay thẳng vào mặt mình. Sau khi đám ruồi kia bay ra như vỡ tổ thì thân xác kia nằm bẹp ở giữa phòng trong tình trạng thối rữa y như thể đã c.h.ế.t lâu lắm rồi vậy. Không có thớ thịt nào là còn nguyên vẹn, ngay cả khuôn mặt cũng thế, tất cả đều là giòi bọ lúc nhúc trông vô cùng kinh tởm. Chắc mấy người nhìn thấy cảnh nào đều ước bản thân được bị mù tạm thời, xem ra phen này khi về đỡ tốn tiền cơm mấy ngày rồi. Ám ảnh như thế, đến khi ăn cơm nhìn một mâm đồ ăn đều là giòi bọ thì chắc là vui lắm đây.
Hoài Khanh dù sao đi chăng nữa anh cũng là bác sĩ pháp y, mà đoán rằng mấy ông này nếu đã đi theo con đường đấy chắc chắn là phải có sở thích quái dị lắm. Quả nhiên anh cẩn thận đi đến, vừa bụm miệng mũi vừa quan sát một cách “kĩ càng”. Ai nấy đều có thể nhận ra anh rất là hứng thú với thứ này, một lát sau anh quay lại nói: “Hai người có muốn xem không, trong đám thịt vỡ vụn này có rất nhiều lông mèo.”
Hai người kia cũng bị cơn tò mò dẫn đến, cả hai đều ngỡ ngàng vì lời của Hoài Khanh nói không sai. Bởi vì lông mèo giòi bọ không ăn được nên vẫn còn lại rất nhiều. An Dao suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô bắt đầu suy nghĩ đến “mèo”. Tại sao lại xuất hiện một con mèo tinh bên cạnh cô là Miêu Bạch, sau đó lại xuất hiện thêm mèo quỷ và “người mèo” trước mặt này?
Chỉ sợ một khi như vậy thì vụ án này còn chưa kết thúc đâu!
An Dao đi tới kéo tay Hoài Khanh rồi nói: “Anh có đi trồng răng không hay ở đây khám phá?”
Hoài Khanh cũng thôi tò mò, anh ngoái nhìn lần nữa rồi đi theo An Dao ra ngoài. Khi An Dao chuẩn bị vào xe thì chú Đức lại đuổi theo cô rồi nói: “Con mèo quỷ kia…là do nó sai tôi lừa cô đến.”
“Chú đùa gì vậy chứ, nó lừa tôi đến sao nó lại không nhận ra tôi?”
An Dao hỏi lại thì chú Đức im lặng không nói gì. An Dao để cho Hoài Khanh lái xe, còn cô nằm tựa ra ngủ ở ghế sau, bên cạnh Miêu Bạch cũng đang ngủ rất ngon lành. An Dao không ngủ được, cô cứ trằn trọc suy nghĩ mãi về việc này. Cô bắt đầu nghi ngờ mọi việc mà cô làm không còn đơn giản nữa, cô cứ cảm thấy có rất nhiều phe phái muốn đạt được thứ gì đó quý giá lắm.
Trộm mộng!
Hiện tại thì có hai phe muốn trộm mộng bằng hai cách thức khác nhau, nhưng bọn họ trộm mộng để làm gì chứ. Ban đầu cô chẳng nghĩ nhiều, cô chỉ muốn trả thù mẹ kế và chồng thôi, đây chỉ là một công việc. Thế nhưng bây giờ lại có rất nhiều thứ làm cho cô tò mò, nhất là con mèo quỷ kia, nó muốn lừa cô đến để làm gì, chiếm xác ư?