Trộm Mộng - 38
Cập nhật lúc: 2024-06-10 22:06:17
Lượt xem: 110
An Dao chưa kịp phát giác, cô tưởng răng lần này bị hổ nhai đầu luôn rồi chứ. Ai ngờ đâu lúc con hổ kia vừa vồ tới thì một bóng người xuất hiện ngay trước mặt An Dao đỡ lấy đòn của con hổ kia. An Dao chỉ kịp lùi về phía sau nhường chỗ và trợn to mắt nhìn con hổ với kích thước to lớn màu trắng kia. Bạch hổ là hổ hiếm, An Dao không biết nó có nằm trong sách đỏ sách đen gì không, giờ này ai mà quan tâm nổi vẫn đề đó nữa chứ, cái cô quan tâm bây giờ là xem cách nào đối phó với nó, nếu không chắc chắn sẽ bị nó nhai đầu tới nơi. Mặc dù cô còn chẳng biết nó là ai, từ đâu tới và có thù oàn gì với cô, nhưng giặc đến nhà không đánh thì chẳng lẽ lại ngồi đó chờ nó đánh c.h.ế.t à?
Cái bóng người vừa lao ra kia chính là ông chú ở trong đồng hồ. An Dao nhìn ông ta có vẻ không có chút sức mạnh nào nên vừa giáp lá cà đã bị con hổ đánh cho văng ra ngoài. Con hổ này vẻ như là hổ thật hay sao ấy, bởi vì lúc nó tiếp đất cô còn nghe thấy tiếng va chạm nặng nề thiếu điều muốn sập nhà luôn mà. An Dao quay lại nhìn ông chú đang nằm vật vã dưới đất một cách khó hiểu, rõ ràng ban nãy nhìn ông ta sợ hãi lắm kia mà, sao lại chạy ra chặn đòn cho cô, bây giờ nhìn bộ dạng kia giống như là đang muốn đứng dậy đỡ đòn tiếp hay sao ấy.
Hổ trắng gầm lên một tiếng vang vọng, kiểu này chắc là sẽ gọi cả kiểm lâm đến đấy chứ chẳng đùa. 3 giờ sáng tại nơi chân núi này còn nghe thấy tiếng hổ gầm lớn như vậy thì người dân xung quanh đây phải sợ hãi lắm. Mà tiếng gầm của con hổ này cũng có sức ảnh hưởng ghê, gầm một cái vào mặt An Dao làm cô muốn bay mấy sợi lông mi giả đi mất.
Tiếng gầm của con hổ đã làm Miêu Bạch thức dậy, nó chạy thoăn thoát ra ban công rồi nói: “Kẻ thù truyền kiếp của cô tới rồi, mau chạy đi nếu như cô không biết dùng đến sức mạnh của thân xác kia.”
Lại gì nữa vậy?
An Dao mặt đầy đau khổ nhìn Miêu Bạch, cô thầm than trời trách đất, không biết chủ nhân cũ của cái thân xác này rốt cuộc đã làm gì mà gây thù chuốc oán khắp làng xóm thế này cơ chứ. Cô gấp gáp hỏi Miêu Bạch: “Ai, ai đã làm gì đến con hổ này?”
Không đợi Miêu Bạch trả lời, cô quay sang nhìn con hổ một cái rồi hét lên: “Chạy, mau chạy thôi.”
An Dao vừa mới dứt câu thì đã khuất sau cánh cửa ban công, không thấy Miêu Bạch chạy theo nên cô quay lại giục: “Chạy nhanh, không con hổ nó đ.ấ.m c.h.ế.t bây giờ.”
Miêu Bạch và ông chú ma kia ba mắt nhìn nhau đầy ngơ ngác, rõ ràng là ông chú kia đã xả thân cứu An Dao ngay lúc nguy cấp nhưng giờ cô lại bỏ chạy một mình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/38.html.]
Miêu Bạch hết nói nỗi, nó cảm thấy khoảng cách giữa Ngô An Dao và Trịnh Phương Thảo thật sự quá là xa xôi, giống như trên trời và dưới biển. Nếu như Ngô An Dao điên và bản lĩnh bao nhiêu thì Trịnh Phương Thảo lại hiền lành và nhát gan bấy nhiêu. Đã nhát gan thì cũng thôi đi, lại còn thiếu kiến thức. Trần đời người ta ai lại nói con hổ nó đ.ấ.m bao giờ đâu cơ chứ. Miêu Bạch thật sự đã suy nghĩ đến việc bỏ “An Dao” hàng nhái này mà đi cho rồi, đỡ có ngày phải thêm nhục. Thật sự nếu không vì để bảo vệ thân xác này thì Miêu Bạch còn lâu mới đi theo một đứa ngơ người như vậy.
“Đi đâu đấy hả, không đến đấu với tao một trận nữa à?”
Cái giọng này nghe quen lắm, An Dao cau mày nhìn về phía màn đêm đen kịt kia. Không đợi lâu, một con mèo rừng nhảy lên lan can ban công chễm chệ đứng đó. An Dao nở một nụ cười gượng gạo, cô nói: “Mèo tiên đến thăm tận nhà luôn cơ à, thật là quý hóa quá đi mất. Nhưng bây giờ tôi phải đi có việc rồi, thông cảm không tiếp đón được đâu.”
An Dao quay đầu muốn chạy thì cánh cửa phòng ngủ dẫn ra hành lang cầu thang đóng sầm lại, phía sau con mèo rừng kia lại nói: “Nửa đêm nửa hôm mà cô muốn đi đâu vậy chứ, ở lại chơi với tao chút nè.”
An Dao cười khổ quay lại, dù cô có ngốc nhưng cô cũng biết con mèo rừng kia chính là mèo quỷ, và con hổ này chắc chắn đã bị con mèo quỷ này điều khiển mất rồi. Miêu Bạch may mà vẫn chưa từ mặt An Dao, nó nhảy lên cổ An Dao rồi nói: “Xem ra cô có kẻ thù thật sự rồi đấy, con mèo quỷ kia là kẻ thù của cô còn gì, trước đây tôi còn chưa được gặp nó bao giờ đâu.”
“Sao đây, mày muốn chiến đấu nữa à? Tao nói này, sao mày hèn vậy hả, lúc nào cũng phải nhờ đến người khác đánh thay cho mày.”
An Dao biết không chạy được, nếu đã không chạy được thì chỉ có thể đối mặt mà thôi. An Dao sợ lần này Miêu Bạch lại bị điều khiến tâm trí nên hỏi: “Này, anh không sao chứ?”
“Không sao! Lần trước là do tôi sơ suất, hạng mèo quỷ này vốn dĩ là oán khí lớn chứ tu hành không lâu, sao có thể đấu với tôi được.”
Nghe Miêu Bạch nói, An Dao ồ một tiếng rồi tiếp lời: “Vậy tôi giao nó cho anh nhém tôi đấu với con hổ kia.”