Trộm Mộng - 39
Cập nhật lúc: 2024-06-10 22:06:40
Lượt xem: 89
“Không được! Của cô tất đấy, tôi không được đâu.”
“Ơ…”
An Dao ngơ ngác khi nhìn thấy Miêu Bạch bỏ vai mình mà phóng thẳng vào nhà chẳng chần chừ gì. Con hổ trắng vẫn cứ gầm gừ làm An Dao thấy ớn lạnh, dù sao chưa biết sức mạnh như thế nào, chỉ mới nhìn thấy cái thân to tướng kia thôi là cô đã sợ ngang. Làm gì có ai chứ từng nghe các lời đồn về hổ cơ chứ, nay đích thân gặp được không qíu càng mới là lạ.
“Sao hả, mày g.i.ế.c ông ta rồi à?”
An Dao lấy hết can đảm hỏi con mèo quỷ, nó nhe bộ răng nhọn hoắt ra mà nói: “Tao g.i.ế.c ông ta rồi, ai bảo ông ta dám mời mày tới để đối phó với tao chứ.”
“Cái gì cơ, ông ta mời tao tới để đối phó với mày ư. Chẳng phải ông ta nói là mày bắt ông ta dụ tao tới sao?”
An Dao hỏi vặn lại, mèo quỷ hừ lạnh một cái rồi nói: “Mày bị ngu à, tao dụ mày tới sao tao lại không biết mày. Mày đừng bao giờ xem thường trí thông minh và lòng dạ hiểm ác của con người, nói không chừng còn kinh khủng hơn cả ma quỷ đấy.”
Bây giờ An Dao mới dần nhớ lại, bởi vì cô có cái nhìn phiến diện về ma quỷ nên mới bị chú Đức kia dắt mũi mà lờ đi tin nhắn trên mặt đồng hồ lúc đó, hãy cẩn thận với những thứ vô hại nhất. Nghĩ lại nếu như những thì mèo quỷ nói là thật thì chú Đức kia đúng là còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Ban đầu ông ta giao dịch với mèo quỷ, sau đó mời nó về nhà để thờ và bây giờ lại mời An Dao đến để diệt nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/39.html.]
So với những lần chú Đức nói dối thì mèo quỷ này có vẻ đáng tin hơn nhiều. Bây giờ An Dao thậm chí còn nghi ngờ mèo quỷ bị úp cái nồi lên đầu, bị chú Đức vu oan giá họa, cái cô con gái kia của ông ta rất có thể là do ông ta giết. Xem ra chú Đức này không phải nhân vật tầm thường, ông ta còn biết trước đây An Dao giỏi như thế nào, chỉ tiếc là đến lúc ông ta cần An Dao thì lại gặp phải An Dao giả mạo nên xui cho ông ta.
Không ngờ trong lúc An Dao còn đang suy nghĩ thì mèo quỷ lại nói thêm một câu nữa: “Nhưng g.i.ế.c chưa thành, tao định xử lí mày xong thì sẽ đem con hổ này tới tìm ông ta lần nữa!”
An Dao như c.h.ế.t đứng, mèo quỷ như thế này mà còn không g.i.ế.c được chú Đức kia. Rõ ràng lúc tiếp xúc thì ông ta có vẻ như là rất yếu đuối kia mà, nếu mưu mô còn được nhưng chắc chắn là thể lực của ông ta không được đâu.
Như thể đoán được An Dao đang nghĩ gì, mèo quỷ nói tiếp: “Ông ta đã chui lủi vào rừng rồi. Mày đừng nghĩ ông ta thờ tao, thật ra cái điện thờ kia là thờ một thứ khác chứ không phải thờ tao đâu. Bây giờ tao đến tìn ông ta nên cái thứ đó đã đưa ông ta vào rừng rồi.”
An Dao tạm thời dừng hoạt động đầu óc, cô cảm thấy quá là đau đầu rồi. Vừa mới phân tích xong chuyện này thì chuyện khác lại kéo đến. Tin tức quá nhiều nên trong một lúc dung lượng não không nạp hết được. Khoan hẵng phân tích mấy chuyện ngoài lề kia, An Dao bây giờ như thể tìm được một tia sáng, cô nói: “Này, mày không biết tao chỉ là nạn nhân thôi à. Tao có biết gì đâu cơ chứ, là do ông ta gọi tao đến để trang điểm cho con gái của ông ta. Tao chỉ đi kiếm tiền thôi, tao thì có liên quan gì đâu mà còn phải mất oan một cái răng đây này. Mày thấy con mèo tinh kia chứ, tại bọn mày mà nó mất oan một con mắt rồi đó.”
Mặc cho An Dao nói khan cả cổ, mèo quỷ vẫn cứ trơ trơ ra mà nói: “Này, đừng nói nhiều vô ích. Hôm nay tao g.i.ế.c mày trước rồi đi tìm ông ta g.i.ế.c sau.”
Thôi bỏ mẹ rồi!
An Dao than thầm trong lòng, mặc dù cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng cứ thủ sẵn bùa rồi tính. Nhưng bùa của An Dao chẳng ăn nhầm gì với con hổ trắng kia. Nếu như là mèo quỷ ra tay thì cô còn có thể thắng thế, nhưng hổ trắng này to xác như vậy An Dao căn bản là không vật lộn nỗi với nó.
Vật qua vật lại một lúc, An Dao bị hổ trắng “đấm” cho một cái mà ngã từ tầng hai xuống đất. An Dao lúc này chới với, cô không biết phải bám vào đâu nên đã hét lên “Miêu Bạch”. Thế nhưng Miêu Bạch không nghe thấy và An Dao cũng chẳng biết phải bám vào đâu, cuối cùng cô ngã từ tầng hai xuống và đập đầu xuống đất bất tỉnh.