Trộm Mộng - 52
Cập nhật lúc: 2024-06-11 13:09:44
Lượt xem: 87
“Này chị gái ơi, bình tĩnh nào!”
Vậy mà ma mẹ lại có thể nghe hiểu An Dao nói, An Dao thấy có thể thương lượng được thì lập tức năn nỉ: “Chị gái có thể từ từ nói, tốt nhất là được để hỏng cái xác xinh đẹp này có được không?”
Nghe xong Miêu Bạch hiểu ra ngay, rõ ràng An Dao này sợ không lấy được tiền trang điểm đây mà, chứ cô rõ ràng dám bới cái bụng người ta ra mà bây giờ còn sợ gì. An Dao trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ đi làm bị người ta quỵt tiền. Cho dù bây giờ sau khi gã Phát kia đưa tiền xong mới phát hiện bụng của vợ mình nham nhở thì cô cũng chẳng ngại ngần gì mà trở mặt.
“Chủ nhân, chúng ta đừng lề mề nữa…”
Miêu Bạch còn chưa nói hết được trọn câu thì An Dao đã đưa tay bóp miệng nó lại rồi nói: “Nín họng lại dùm đi! Không lấy được tiền thì anh ăn gì, tôi ăn gì chứ.”
“Bộ chúng ta thiếu tiền ư?”
“Anh lại không hiểu rồi, nếu như tôi không làm việc cật lực và tiết kiệm thì tôi có giàu được như bây giờ không?”
Miêu Bạch lại sợ An Dao vất vả, nó nói: “Mai tôi sẽ đi tìm nhà của Trịnh Phương Thảo kia để chiếm thủ quỷ và lấy tiền về đây cho cô.”
An Dao đực mặt nhìn Miêu Bạch, cô không ngờ với bộ óc của con mèo mà anh ta lại có thể nghĩ ra cách tham nhũng y chang như con người kia, điều này làm cô không khỏi nghĩ đến việc nếu như Miêu Bạch bị phát hiện thì liệu anh ta có bị bắt vào tù hay không, việc một con mèo ngồi tù vì biến chiếm thủ quỷ công ty chắc chắn sẽ trở thành lịch sử nhân loại đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/52.html.]
Sau khi nghĩ mấy chuyện điên khùng, An Dao tặng cho Miêu Bạch một cái liếc xéo rồi nói: “Tôi là người làm ăn chân chính đấy nhé. Tuy rằng tôi có hơi suy đồi đạo đức một chút nhưng tôi cũng là người có nguyên tắc, làm phiền anh mai sau đừng có xem thường tôi như thế nữa.”
Trong lúc nội bộ lục đục không để ý thì ma mẹ đã đưa tay móc cái bụng của mình ra. An Dao đưa tay định ngăn cản nhưng không kịp, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn tác phẩm may vá cực khổ của mình tan thành mây khói. Chết mất thôi, bây giơ mà tên Phát kia đi vào thì biết ăn nói kiểu gì chứ. Lần đầu tiên An Dao gặp phải mấy con quỷ nửa mùa như thế này, chẳng biết phải xử lí ra sao nên đành xông qua dán lên trán ma mẹ một lá bùa rồi kéo cô ta về giường nằm.
“Xem ra bọn này không biết là chủ nhân đã trở về, chúng quen thói bắt nạt An Dao giả mạo rồi.”
Miêu Bạch vừa mới nói xong thì có tiếp cào cửa, An Dao cứ nghĩ tên Phát kia cũng có vấn đề nhưng sau đó cô nhận ra tiếng cào cửa phát ra từ ngoài cửa kính…
Một con mèo đang bám vào cửa kính để cào. Cho dù là người bình đi chăng nữa nếu như nhìn thấy con mèo hiện tại đang bám ngoài cửa kia cũng chẳng nghĩ là nó bình thường được. Đời làm gì có con mèo nào lại có thể ở độ cao như thế mà có thể sống được, con mèo ngoài kia chắc chắn quỷ chứ mèo gì.
“Lẽ nào mèo quỷ còn có đồng bọn?”
Miêu Bạch theo bản năng hỏi, An Dao lắc đầu chịu chết. Cả hai đang cùng suy nghĩ xem có nên mở cửa cho con mèo kia vào nhà hay không. Sao lúc nào cũng gặp cả đống kẻ thù vào một chỗ thế này, tách nhau ra cho dễ phân biệt không được à?
Thôi vậy, đến thì đón chứ làm sao, tránh né thì chẳng phải tính của cô rồi. An Dao gật đầu với Miêu Bạch rồi để nó ở lại trông xác ma mẹ, còn mình thì đi ra mở cửa cho mèo. Qua chuyện lần trước, lần này An Dao nghĩ chắc chắn do cái đứa quỷ yêu đang bám ngoài cửa sổ kia đã điều khiển xác ma mẹ, và cái con mèo hoang c.h.ế.t cùng với cô ta cũng chính là nó. Lẽ nào nó còn muốn đội mồ sống dậy, nên sau khi Miêu Bạch moi toang hoang xác cô ta ra thì nó mới tức giận?
An Dao cũng chẳng rỗi hơi suy đoán, cô cứ trực tiếp đánh nhau rồi bức cung nó cho nhanh. Nhưng lúc An Dao vừa mới chạm tay vào cánh cửa thì nhận ra kính này không mở được, nó được lắp đặt giống như tường vậy, nếu như mở được há chẳng phải là nguy hiểm quá sao. Trong lúc An Dao còn đang suy nghĩ thì cánh cửa lớn của căn phòng bị đập liên tục, người mèo nhìn nhau, còn tưởng đến phiên tên Phát kia thành quỷ rồi chứ.
Thủ sẵn bùa trong tay, An Dao đi tới mở cửa. Nằm ngoài dự đoán, người gõ cửa đúng là Phát nhưng anh ta không hóa quỷ mà xuất hiện một người nữa, người không ai ngờ tới, Hoài Khanh. An Dao khựng lại mấy giây, rất nhiều cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Cảm giác tiếc nuối vì mười năm ở bên cạnh đón nhận tình yêu của anh nhưng lại chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngắm nhìn và thi thoảng vô tình nắm tay. Chỉ tiếc là Hoài Khanh quá cứng nhắc, bây giờ cô lại hy vọng anh là một tên tồi hay gì đó, bất chấp tất cả lén lút qua lại với cô có phải là hơn không. Mà cô lúc đó cũng bị thân xác của Trình Phương Thảo kìm hãm nên chẳng thể làm loạn. Thế là đi tong mười năm phí hoài, uổng phí thêm mấy trăm năm tu hành của Miêu Bạch.