Trộm Mộng - 53
Cập nhật lúc: 2024-06-11 13:10:06
Lượt xem: 60
“Chẳng biết nói gì, cái không khí cứ quái quái nên An Dao đành hỏi: “Anh trồng răng chưa?”
Phát ngơ ngác nhìn An Dao, may mà Hoài Khanh nói đỡ giúp cô: “Tôi và cô ấy có chút quen biết.”
Anh quay sang nói với An Dao: “Tôi trồng răng rồi, cảm ơn cô.”
An Dao thở phào, cô còn tưởng Hoài Khanh sẽ nói là cô bẻ răng anh nhưng mà không, đúng là người tử tế có khác. Phát cũng chẳng có hứng thú, anh ta nói với An Dao: “Không biết cô đã gần xong chưa, nếu chưa thì cho tôi xin ít phút để anh ấy tiêm thuốc giữ xác cho vợ tôi.”
Toi rồi! Hoài Khanh mà giở chăn ra một cái thì mọi chuyện tan tành hết. An Dao đưa tay chặn cửa, cô nói: “Thật ra quy tắt khi làm việc của tôi là người ngoài không được vào. Nhưng xét thấy việc tiêm thuốc giữ xác là việc khẩn cấp nên tôi sẽ đặc cách cho anh ấy vào, còn anh hãy thông cảm chờ bên ngoài nhé?”
An Dao đã nói đến như vậy rồi thì dù có muốn hay không tên Phát cũng phải chấp nhận. An Dao nhanh chóng đóng cánh cửa lại và chốt kĩ rồi “nhân cơ hội” kéo tay Hoài Khanh và nói: “Này, sao mà anh đi đến đâu là có quỷ đến đấy vậy?”
Hoài Khanh nhe răng cười khoe hai cái răng mới trồng trắng tinh rồi nói: “Biết sao giờ, chắc từ mai tôi đổi nghề thành pháp sư quá.”
An Dao cũng ngây người khi nghe Hoài Khanh nói câu này. Mặc dù cô không biết anh chỉ nói đùa thôi hay có ý gì không nhưng trong tiềm thức của cô thì anh chưa bao giờ đùa giỡn kiểu này. Liệu có phải quỷ trùng kí sinh ở trong người anh lâu cho nên là anh thay tính đổi nết luôn rồi không?
“Sao rồi, quỷ ở đâu à?”
Hoài Khanh chẳng còn sợ hãi như lần đầu cô gặp anh. Nghe anh hỏi, cô chỉ tay về phía người c.h.ế.t rồi nói: “Kìa, nhiệm vụ của anh đấy. Hãy cẩn thận đấy, bụng của cô ta vừa bị con mèo Miêu Bạch moi ra hỏng bét rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/53.html.]
Hoài Khanh khựng lại mấy giây, anh hỏi: “Lại moi b.ụ.n.g nữa à?”
“Ừ! Tôi nghi ngờ có liên quan tới Quỷ mèo. Nhưng con Quỷ mèo lần trước chúng ta gặp tôi đã g.i.ế.c nó rồi, g.i.ế.c đúng theo nghĩa đen. Con mèo này có lẽ là đến báo thù cho đồng bọn của nó….”
An Dao còn chưa kịp nói thì Hoài Khanh đã hét lên nho nhỏ làm cả đám giật mình, anh nhăn mặt nói: “Sao có cả thai trong bụng vầy nè…”
“Xin lỗi nhé! Tôi quên nói.”
An Dao cười hối lỗi, Hoài Khanh nhăn mặt nói: “Kinh quá đi mất, cô không biết bác sĩ chúng tôi ưa sạch sẽ à?”
An Dao định cãi lại rằng có nghiêm trọng đến thế đâu nhưng sau khi nhìn qua Hoài Khanh thì cô đã nín họng. Hai tay Hoài Khanh dính đầy m.á.u me, có vẻ như anh đã chọc tay hẳn vào cái bụng của xác c.h.ế.t rồi.
“Chết đi! Người ác mau c.h.ế.t đi.”
Người c.h.ế.t sống dậy nữa rồi, cô ta đang ở phía sau Hoài Khanh và bóp chặt cổ anh ta. Hoài Khanh trợn trắng cả mắt, chưa kịp phát giác nên có hơi hoảng loạn. An Dao nháy mắt với Miêu Bạch cho nó vòng qua phía sau để dán bùa lên trán người c.h.ế.t nhưng không, cô ta như thể mọc mắt phía sau đầu, Miêu Bạch còn chưa kịp tiếp cận đã bị cô ta đá cho một cú văng vào tường.
An Dao ngơ ngác, cô quay ra phía cửa kính thì nhìn thấy Quỷ mèo đang bám ở đấy và nhìn cô với ánh mắt quái dị. Đúng như dự đoán rồi, con Quỷ mèo này đúng là người điểu khiến người chết. An Dao tức anh ách, lẽ nào bây giờ cô phải nhảy ra ngoài để đánh nhau với nó à, chỉ tiếc là trong phòng này không mở được cửa, chẳng lẽ cô lại chạy ra ngoài bằng đường ban công thì sẽ bị Phát nhìn thấy mất.
“Cầm lấy cái này dán vào trán nó!”
An Dao ném qua cho Hoài Khanh một lá bùa, nào ngờ bùa đến tay rồi mà anh còn chẳng làm ra ngô ra khoai gì, còn bị bà mẹ ma này giành lấy lá bùa và dán ngược vào trán anh. Lẽ ra bùa của cô khi dán lên người thường sẽ chẳng có phản ứng gì, nhưng Hoài Khanh lại đỏ mặt tía tai, há miệng thở dốc, hai mắt trợn lên trắng dã như thể sắp c.h.ế.t đên nơi vậy.