Trộm Mộng - 57
Cập nhật lúc: 2024-06-11 13:12:54
Lượt xem: 79
Mãi chẳng nghĩ ra câu nào giải thích cho phù hợp nên An Dao tặc lưỡi nói: “Tùy thôi, ai tin thì tin.”
Tuy rằng Hoài Khanh kia là giới hạn của An Dao, cô bất chấp tất cả mọi thứ để giành được anh nhưng cái tôi của cô rất cao, không bao giờ đồng ý xuống nước với bất kì ai. Thường Vy lại nở một nụ cười khinh bỉ nhìn An Dao rồi nói: “Không phải xấu hổ đâu. Xấu hổ chẳng phải tính cách của cô đâu.”
“Ha ha! Tôi cần gì phải xấu hổ. Dù sao tôi và anh ta cũng là trai chưa vợ, gái chưa chồng, có ngủ với nhau cũng chẳng là gì. Đâu giống như ai kia, đến cả con rể cũng ngủ cùng thì nhất rồi. Này tôi nói nhé, nhiều khi tôi cũng khâm phục cô đấy, cảm giác ngủ với con rể trong phòng con gái mình là cảm giác thế nào?”
An Dao nói một cách nham nhở và giọng điệu đê tiện nhất có thể. Nếu nói về dâm dê phóng túng thì đúng là chẳng ai làm lại cô, nhưng cô tuyệt đối là ăn ngủ đúng đạo đức, không có l.o.ạ.n l.u.â.n được như con mụ Thường Vy kia. Thường Vy nghe thấy mấy lời có sức sát thương cực mạnh của An Dao thì mặt đen thui, mụ ta tức giận nói: “Cô là ai mà dám ăn nói như thế hả. Cô cũng không phải là con gái của tôi, sao cô biết được chuyện đó…”
Đột nhiên sắc mặt Thường Vy còn tệ hơn nữa. Bà ta quay sang nhìn Quốc Minh rồi lại nhìn An Dao. Mặt dù trước mặt Hoài Khanh cả đám không tiện nói ra nhưng có lẽ Thường Vy và Quốc Minh đã biết được câu chuyện Trịnh Phương Thảo rồi, thời gian vừa khớp. Thường Vy bụm miệng kinh hãi, mấy giây sau mụ ta mới nói: “Xem như hôm nay cô may mắn, hẹn ngày sau gặp lại.”
Thường Vy chạy nhanh chạy gấp, An Dao cũng chẳng muốn đ.ấ.m nhau ở đây. Cứ để đó, thời gian mấy ngày nữa cô sẽ quét tận gốc hang ổ con mụ Thường Vy này. Gã Phát cũng không thể chạy theo Thường Vy vì đã sớm bị Miêu Bạch giữ lại, anh ta giờ đây run rẩy nói: “Xin cô…hãy tha cho tôi!”
An Dao cũng chẳng muốn g.i.ế.c người vô ích, nhưng cô nhớ lại câu chuyện Ái phải chịu những thứ như vậy thì không khỏi tức giận nói: “Ngay cả con mèo mà còn biết báo thù cho bạn đời. Thế nhưng mày là con người mà hành động còn chẳng bằng một con thú, mày cũng xứng đáng xin tha ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/57.html.]
Nói xong, An Dao quay đầu nhìn về phía cửa kính vỡ nham nhở rồi nói: “Mày không báo thù chỗ tao được, nhưng tao cho mày anh ta, mày lấy không?”
Lúc này ngoài trời đang sấm chớp đùng đùng và chuẩn bị đổ mưa, bọn họ nhìn ra thì thấy Quỷ mèo trong thân xác một con mèo khác đang đứng trên cửa kính vỡ. Nó vừa nghe An Dao nói thì meo lên một tiếng rồi nhảy vào và nói: “Thằng khốn kiếp này, đến vợ nó mà nó cũng nhẫn tâm làm như vậy. Nếu như cô cho tôi thì tôi xin cảm ơn, nhưng thù g.i.ế.c chồng không thể buông được. Đợi tôi tu hành tốt hơn sẽ quay lại tìm cô báo thù.”
An Dao ngồi xổm xuống đất nhìn nó rồi cười và nói: “Cứ tự nhiên, tôi sẽ rửa mắt mong chờ ngày cô mạnh hơn và quay lại báo thù.”
Vậy là sáng hôm sau dưới sân chung cư sẽ tìm thấy một cái xác của chủ thầu tòa nhà này với tình trạng mắt bị móc mất và tứ chi cũng không được lành lặn, đặc biệt là nội tạng của cái xác đã bị lấy mất. Trên bầu trời sấm chớp đùng đoàng, những cảnh tượng này xảy ra thật là quái dị.
Đã quá nửa khuya, không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy. An Dao bế Miêu Bạch và Hoài Khanh đi ra ngoài, ngang qua nơi Quỷ mèo đang moi b.ụ.n.g gã Phát thì Hoài Khanh nuốt khan nước miếng, anh ta nói: “Giống với mấy phim ma quá.”
“Còn đáng sợ hơn phim ma ấy chứ.”
Miêu Bạch nói bên tai An Dao, mà họ lúc này chẳng ngờ được giờ này mưa to mà vẫn có người đứng nấp một bên rình. Cậu nhóc đó nhìn thấy tất cả cảnh tượng Quỷ mèo ăn nội tạng người, và thấy hai người bọn họ đi ngang qua nhưng chỉ lấy mắt nhìn và làm ngơ. Miêu Bạch rất thính, nó nghe thấy động tĩnh nhỏ kia dù đang trong mưa lớn, nhưng khi quay lại thì chẳng nhìn thấy gì.
Bọn họ chỉ vòng ra sảnh trước ra sân để xem cảnh tượng kia, sau đó lại vào tầng hầm để lấy xe. Trên xe, An Dao vặn đồng hồ dặn dò Tử Đằng điều tra xem cao nhân bên cạnh giúp Thường Vy đặt mấy tấm bùa kia là ai rồi nói với Miêu Bạch: “Anh nghĩ xem ngày mai ai là người báo án nào?”