Trộm Mộng - 68
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:01:44
Lượt xem: 64
An Dao sốc đến nỗi không khép nỗi miệng, cằm cô thiếu điều muốn rơi xuống tới tận đất, phải nhờ đến Đại Phùng lấy tay đỡ lại. Biểu cảm trên mặt An Dao lúc này khó mà diễn tả được, đừng nói tới trong lòng cảm thấy thế nào. An Dao giờ này đang rất hoài nghi linh hồn kia chính là linh hồn của Trịnh Phương Thảo thật sự.
“Sao có thể?”
An Dao lắp bắp nói, Đại Phùng cũng tập trung quan sát mấy người đang đóng cửa vào nhà kia, sao đó lại nhìn An Dao rồi nói: “Lẽ nào Dương Hoài Khanh kia đã sớm biết chuyện chủ nhân giả làm Trịnh Phương Thảo ư. Hay là đến khi Trịnh Phương Thảo giả là chủ nhân c.h.ế.t đi thì anh ta mới bắt đầu đi tìm?”
An Dao đang sốc vãi chó mèo, cô không thể chấp nhận được sự thật này mà đưa tay ngắn Đại Phùng: “Đừng nói gì thêm nữa, để tôi nghĩ đã.”
Đại Phùng cũng không dám nói thêm, hai người cứ thế mà trở về viện pháp y để lấy xe rồi chở An Dao về nhà. Lần đầu tiên trong năm mươi năm gặp gỡ mà Đại Phùng lại sợ An Dao nghĩ quẩn đ.â.m đầu vào gốc cây như thế. Nhớ lần trước anh ta chính là người đã đi tìm chất cấm bỏ vào trong thức uống của An Dao để cô phê thuốc mà lái xe đ.â.m đầu vào gốc cây. Cũng may là kết thúc sớm, nếu muộn thêm chút nữa chỉ sợ Thường Vy mà biết được thì không có đường chạy mất. Nhưng cũng vì cớ sợ đó mà đã khiến cho An Dao ngơ mất bao nhiêu ngày, suýt thì c.h.ế.t mất xác với cái bọn quỷ yêu kia.
Đại Phùng vừa lái xe vừa len lén nhìn sang An Dao đang nằm tựa ra ghế với cái mặt hết sức là tiêu điều mà cảm thấy có lỗi hết sức. Cũng may là An Dao luôn nghĩ chất cấm kia là do Thường Vy bỏ vào, nếu như phát hiện cái làm cho cô lái xe đ.â.m đầu vào gốc cây đến ngây ngốc là sản phẩm của hai người thì chắc là cô sẽ đem hai người treo lên cây phơi nắng mất.
“Nhìn cái gì, chưa thấy người thất tình bao giờ à?”
An Dao liếc xéo Đại Phùng, vậy mà cũng biết nữa, đúng là ghê gớm thật. Đại Phùng lúc này đã buồn cười lắm rồi nhưng anh cố mà nhịn xuống, chỉ sợ lúc này mà cười chắc là bị An Dao thẳng chân đạp ra khỏi xe mất. Vì không muốn phải lăn quay ra giữa đường nên Đại Phùng ra sức lắc đầu nguầy nguậy, nhưng mà nghĩ tới cái cảnh An Dao sống đến từng ấy năm mà vẫn “thất tình đơn phương” thì không thể nào mà không cười được. Đại Phùng cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười khi nghĩ đến cảnh Miêu Bạch được nghe kể chuyện này chắc nó cũng cười sặc sụa cho mà xem.
Ấy vậy mà An Dao lại không đạp Đại Phùng ra khỏi xe mà ôn tồn hỏi: “Có chuyện gì mà lại khiến anh vui quá vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/68.html.]
“Không có gì ạ!”
“Nào, có phải anh xem tôi là người ngoài rồi hay không. Có chuyện vui thì san sẻ với tôi đi chứ, nhất là những lúc tôi đang buồn như thế này.”
Quả nhiên lời của An Dao rất có sức thuyết phục, và Đại Phùng đã bị dụ. Anh hớn ha hớn hở nói: “Thuộc hạ đang nghĩ đến cảnh Miêu Bạch biết được cảnh chủ nhân thất tình này chắc sẽ cười sặc sụa mất…”
Tiếc là An Dao đâu có tự nhiên tốt tính như thế, Đại Phùng còn chưa nói xong thì đã bị An Dao thẳng tay cho một đạp văng ra khỏi xe. An Dao nhanh như chớp nhảy qua ghế lái và đóng cửa lại lái đi. Cú đạp của An Dao mạnh đến mức cánh cửa xe còn sắp rơi ra thì đừng nói đến Đại Phùng.
Đại Phùng chưa từng mang nhục như thế nào bao giờ. Từ trong xe rơi xuống và lăn tròn mấy vòng, may mà giờ này đã quá khuya và không còn ai trên đường, nếu không chỉ có nước lấy quần mà đội. Tưởng nhục thế là đủ, ai ngờ An Dao còn lái xe quay lại làm Đại Phùng tưởng đâu An Dao đã thay đổi tính nết và làm người tốt. Nhưng không, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. An Dao chầm chậm dừng lại và hạ kính xe rồi nói: “Nếu như Miêu Bạch nhìn thấy cảnh này chỉ sợ còn vui hơn vụ kia ấy chứ.”
Và sau đó…
Không có sau đó nữa!
An Dao chọc quê Đại Phùng xong thì lên ga vù vù và lái xe đi như một quái xế giữa đêm. Sắc mặt Đại Phùng lúc này đúng là một lời khó mà nói hết được. An Dao nửa đêm nổi khùng, cô lái xe đến tổ chức rồi gọi giật ngược cả đám dậy. Tam Phúc là người thảm nhất, anh ta đầu bù tóc rối đứng cứ ngủ gục lên ngủ gục xuống khiến An Dao bực bội nói: “Làm sao vậy, ghế có gai hay sao mà anh không ngồi?”
“Thuộc hạ sợ ngồi sẽ ngủ mất, đứng sẽ giữ được tỉnh táo hơn ạ.”