Trộm Mộng - 87
Cập nhật lúc: 2024-06-11 17:12:33
Lượt xem: 48
“Đạo sấm chớp vừa rồi là gì?”
Không ai nhận ra thay đổi bên trong ngoài Miêu Bạch và Quỷ bướm. Bây giờ nghe Quỷ bướm nói thì cả bọn mới để ý ma nhao nhao hỏi: “Ông nói vậy là sao?”
Đương nhiên là Quỷ bướm còn lâu mới nói cho bọn họ, thế là sự chú ý của bọn họ lại va vào Quỷ bướm. Tử Đằng thấy tình hình không ổn, sợ mất miếng mồi ngon mà đi tới lù lù cản trước mặt Thường Vy đang ôm Quỷ linh nhi trên tay. Thường Vy trừng mắt nhìn Tử Đằng, mà Quỷ linh nhi trên tay cô ta đang lẩm bẩm niệm thứ gì đó. Tử Đằng nhìn thấy cái thứ đỏ hỏm còn chưa thành hình người hoàn chỉnh kia thì ghét thối mắt. Thường Vy có lẽ không kịp đợi thai nhi thành hình hoàn chỉnh mà đã lấy ra khỏi bụng mẹ để giờ nó mang cái hình dáng chẳng khác nào quái thai.
Tử Đằng đối mặt với Quỷ linh nhi, cô ta ớn lạnh một cái, sau đó nở một nụ cười quái dị và đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng. Thường Vy vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, mụ ta còn chưa biết Tử Đằng lợi hại như thế nào mà đã vội khinh thường, nhưng ngay sau đó mụ ta đã cảm thấy tình hình không ổn, hóa ra Quỷ linh nhi trên tay mụ ta sắc mặt đang tái đi, từ màu đỏ chuyển sang màu trắng bệch.
Tử Đằng rất vừa ý, cô ta đưa ngón tay lắc lắc mấy cái, Quỷ linh nhi như thể bj khóa miệng. Thường Vy vội ném Quỷ linh nhi xuống đất một cách hốt hoảng. Quỷ linh nhi trợn to mắt, nó đang cố mở miệng niệm chú nhưng không có cách nào há miệng ra được. Vì quá bức bối, Quỷ linh nhi như thể phát điên thoát khỏi tầm kiểm soát của Thường Vy. Thường Vy chẳng dám đến gần nó mà lớn tiếng gọi: “An...An...”
Nhưng mà An, con trai mụ ta vốn chẳng muốn quan tâm. Bản thân nó cũng là phiên bản lỗi nhưng nó không phải vì hoàn lương hướng thiện gì mà chỉ là đơn thuần vì ganh tị mà thôi.
“Sao vậy, đồ Quỷ nhỏ phiên bản còn chưa kịp chào đời?”
Tử Đằng nói xong thì ném một lá bùa về phía Quỷ linh nhi và niệm chú đốt cháy nó. Quỷ linh nhi không cam tâm, nó vùng một lát, cuối cùng cũng thoát ra nhưng chỉ còn là một hình thù bằng m.á.u trông vô cùng ghê tởm.
Tử Đằng trợn tròn mắt, sau đó nôn khan một cái rồi vẫy tay gọi mèo quỷ: “Này, thành phần thích ăn nội tạng mau đến đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trom-mong/87.html.]
Quả nhiên là món khoái khẩu, Thường Vy không cản nỗi Quỷ linh nhi mầm non của mụ ta bị mèo quỷ cắn nuốt ngon lành. Mèo quỷ ăn xong thì mới quay đầu lên và nhìn Thường Vy bằn ánh mắt oán thán xanh lè khiến mụ ta giật thót người.
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, vừa mới đây mà đã về đêm. Ánh mặt trời dần khuất bóng sau ngọn núi cao phía sau tòa lâu đài nguy nga. Bóng tối dần kéo về mang theo một cơn gió lạnh vô hình bao phủ lấy nhân gian. Chưa bao giờ trời lại tối nhanh tới như thế, chưa kịp phản ứng thì trên trời chỉ còn lại là một bầu trời đen kịt không một ánh sao.
Những ánh đèn từ bên trong lâu đai tổ chức hắc ra khiến cho ánh mắt xanh lè của mèo quỷ càng thêm đáng sợ. Thời tiết vốn dĩ đã lạnh mà bây giờ Thường Vy còn cảm thấy lạnh hơn, như một cơn rét quét qua người mụ ta. Mụ ta nuốt khan một cái rồi lắp bắp nói: “Ai...tao đã làm gì mày?”
“Ha ha ha! Chối làm sao được. Nếu không phải âm mưu của bà thì sao tôi lại mất đi người bạn đời của mình?’
Mèo quỷ lạnh giọng nói, Thường Vy dùng hết sức bình sinh để chối: “Ai đã g.i.ế.c bạn đời của mày. Là An Dao, sao mày không đi tìm cô ta để đòi nợ?”
“Câm ngay! Tôi đủ tỉnh táo để biết ai là người có lỗi. Nếu như không phải năm lần bảy lượt kiếm chuyện với An Dao thì sao cô ta lại g.i.ế.c được. Nói nhiều vô ích, đêm nay mụ c.h.ế.t là chắc rồi!”
Miêu Bạch lạnh lùng liếc nhìn Hổ trắng và mèo quỷ đang xâu xé xác của Thường Vy mà không mảy may có chút thương xót nào. Suy cho cùng thì ngay cả An, con trai của mụ ta còn không thương xót cho mụ thì sao người ngoài phải làm thế. Thật sự không biết được Thường Vy đã tạo ra An như thế nào mà nó lại có thể m.á.u lạnh được tới như thế
Ngay lúc mẹ nó đang bị hổ cắn xé, mèo ăn nội tạng thì nó lại lạnh lùng nói với Dương Hoài Khanh: “Tấn công ai trước?”