Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:26:19
Lượt xem: 24
Hắn ở bên ngoài g.i.ế.c người, ta trong phủ niệm Phật, chẳng qua chỉ là muốn trấn an bản thân, lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng lừa mình dối người này khiến trong lòng ta cảm thấy bình yên.
Trong kinh người người đều biết, phu nhân xưởng công là một người giàu lòng từ bi.
Chùa miếu to to nhỏ nhỏ trong thành, ta đều cúng tiền hương hoa.
Vào mồng một và ngày rằm, ăn chay niệm Phật, nấu cháo phát chẩn.
Chủ yếu vẫn là Chu Ngạn có tiền, tùy tiện tiêu xài cũng không đau lòng..
Vì để tránh danh tiếng quá nổi bật, ta mở tiệc chiêu đãi gia quyến của mấy vị trọng thần, đề nghị chúng ta cùng nhau thành lập Lệ Nhân Phường và Từ Ấu Cục.
Chỉ cần là cô nhi quả lão không thể tự mình kiếm sống, mỗi quận huyện sẽ thu nhận, cho cơm ăn áo mặc cho đến cuối đời.
Lệ Nhân Phường còn gọi là Tế Bình Phường là nơi thu nhận người bệnh, nam nữ ở riêng, bốn mùa cấp thuốc, cứu trợ đồ dùng.
xưởng chữa bệnh là nơi có nhiều chùa được thành lập để tiếp nhận bệnh nhân, nam nữ ở riêng, luôn được hỗ trợ và cấp phát đồ dùng hàng tuần.
Lúc đầu mọi người đều nói, trong kinh dưới chân thiên tử cũng có những nơi như vậy, ăn mày cũng rất ít.
Cho đến khi ta nói rằng không phải được thành lập ở kinh thành, mà là ở trong dân gian chỗ nhiều lưu dân, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Ta nghĩ bọn họ bằng lòng nói chuyện với ta, phần lớn là vì ta là thê tử của Chu Ngạn, bọn họ không dám đắc tội.
Nhưng muốn lấy vàng ròng bạc trắng ra rải cho bách tính, ai nấy đều nhìn ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tron-kiep-cung-nguoi/chuong-31.html.]
Ta cũng không ép buộc, nói chỉ cần bọn họ đồng ytham gia thì sau này mỗi phường cục đều sẽ lập bia lưu chữ, bày tỏ lòng biết ơn.
Đám phụ nhân nói muốn trở về suy nghĩ một chút, chỉ có phu nhân nhà Thôi tham tri sảng khoái bày tỏ cho nàng ấy góp một phần.
Về sau càng ngày càng nhiều người ra mặt, đương nhiên cũng có mấy người là làm theo mệnh lệnh của phu quân, muốn lấy lòng tổng đốc.
Rất nhiều mệnh phụ cư xử với ta hoặc là cẩn thận e ngại, hoặc là a dua nịnh hót, còn có khinh thường
Sau khi quen biết nhau, mọi người mới thực sự hiểu rằng ta cũng chỉ là một phụ nhân bình thường.
Sau khi các thiện đường được thành lập ở các nơi, ngay cả Ngũ công chúa của Tiêu Cẩn Du từng gặp ta một lần, cũng muốn giao cho ta một viên ngọc khảm vàng.
Ngũ công chúa nhỏ tuổi nói với giọng trẻ con: “Xuân Hoa phu nhân làm chính là việc thiện, Giai Nhi cũng nên làm gương cho hoàng gia.”
Khi ta làm những việc này, không hề nghĩ đến điều gì khác, đến khi tên tuổi Xuân Hoa phu nhân lan truyền ra ngoài, mới biết ở kinh thành ta đã làm tốt như vậy.
Chu Ngạn nói: “Trước đây người ta nhắc đến Xuân Hoa phu nhân, chỉ nói là thê tử của thái giám Chu Ngạn. Bây giờ nhắc đến nàng, người ta chỉ thuận miệng nói một câu nàng lại gả cho một thái giám, thậm chí còn không nhắc đến tên ta."
Hắn bất mãn nhéo mặt ta một cái, tựa đầu vào vai ta: “Kiệm Kiệm, ta rất ghen ghét.”
"Ghen ghét cái gì?"
"Ghen ghét người khác phát hiện nàng tốt, thu hút quá nhiều người chú ý. Ta ích kỷ, ta chỉ muốn nàng thuộc về một mình ta, không bao giờ bị người khác chú ý."
Ta buồn cười"A" Một tiếng: “Vậy từ nay về sau ta không ra ngoài nữa sao?”
Chu Ngạn vòng tay qua eo tôi nói: "Không được đâu, ghen ghét thì ghen ghét. Khi người khác khen ngợi nàng, vi phu cũng dính chút hào quang, cảm thấy rất tự hào."