Trọn Kiếp Cùng Người - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:10:08
Lượt xem: 83
“Ta nghĩ là ý trời. Nhi tức này của ta từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối, hiếu thuận với ta như thân sinh mẫu thân, đứa trẻ này rất chân thành. Lúc trước nhìn cũng không có gì tốt, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, ta rất thích.”
Mấy vị phu nhân Huyện thừa nhao nhao khen ngợi, nói bà ấy nuôi dưỡng tốt, nhi tức được nuôi từ nhỏ bên cảnh, tình cảm sẽ rất sâu sắc, khiến cho người ta phải ghen tị.
Bá mẫu đúng lúc khoe khoang bản lĩnh thêu thùa của ta, trong lời nói có hàm ý: “Các ngươi nhìn kỹ thủ nghệ này đi, ta chưa từng thấy người nào trong số cô nương gia của Địch châu chúng ta có thể thêu giỏi giống như nàng ấy, Kiệm Kiệm nhà chúng ta chỉ mới mười một tuổi, đã có bản lĩnh tốt như vậy...”
Lúc đó ta đứng ở bên cạnh, choáng váng hồi lâu, không kịp phản ứng.
Chỉ thấy sắc mặt của Hà phu nhân rất khó coi, theo ta được biết, bà ấy từng theo Hà tri châu tới nhà Chu gia cầu thân.
Bởi vì lúc đó có tin đồn Chu bá bá sắp được điều về kinh thành hăng chức.
Ta không biết bá mẫu nói ta là nhi tức có phải là đang nghiêm túc không, đã từng hỏi ý kiến Chu Ngạn chưa.
Bởi vì ta vĩnh viễn không có cơ hội biết được.
Thời điểm nghiêng trời lật đất, chuyện nhi nữ tình trường này chẳng có chút ý nghĩa nào, tất cả mọi thứ đều không đáng kể.
Hà tri châu khai thác mỏ tư, nhận hối lộ, vi phạm vương pháp, phán quyết tịch thu gia sản, c.h.é.m đầu cả nhà.
Người được triều đình phái đến là một thái giám, nghe nói là cận thần của thiên tử, Phùng công công chưởng ấn Ti Lễ Giám.
Những bản án như vậy, một khi liên quan tới Ti Lễ Giám, chính là trời long đất lở, gió tanh mưa máu.
Trong số các đại thái giám trong triều, rất ít người có nhân tính.
Hôm đó, Lý ma ma dẫn theo ta ra ngoài, đi đến phường thêu mua một số mẫu thêu.
Khi quay về, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, bá tính xôn xao, quan binh mở đường, người đến người đi.
Từng tốp người mặc y phục Cẩm Y Vệ nối đuôi nhau vào thành.
Chu gia đã bị bao vây, ta cùng Lý mẫu trở về chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Nhưng không ai biết đã xảy ra chuyện gì, trời sập xuống quá nhanh khiến cho người ta không thể phán đoán được.
Tất cả những gì ta biết là khi Cẩm Y Vệ bắt người, Lý ma ma đã đẩy ta ra, liều mạng hét lên: "Nàng ấy không phải người của Chu gia! Nàng ấy họ Tần, tên là Tần Kiệm, là học đồ của phường thêi Linh Lung ở phía nam thành, nếu các ngươi không tin có thể đi hỏi Tô chưởng quỹ.”
Những gì Lý ma ma nói chính là sự thật, khi Chu bá mẫu phát hiện công phu thêu thùa của ta không tệ, bà ấy đã tập trung bồi dưỡng, để ta bái tú nương thêu thùa giỏi nhất phường thêu Linh Lung làm sư phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tron-kiep-cung-nguoi/chuong-4.html.]
Cuối cùng, cả nhà Chu gia chỉ còn lại Chu Ngạn và ta.
Nói đúng hơn, Chu Ngạn không gọi là còn sống, khi ta nhờ chưởng quỹ tìm người kéo hắn ra khỏi đại lao, hắn đã bị đánh sống dở c.h.ế.t dở.
Hắn còn bị tịnh thân.
Không biết là may mắn hay xui xẻo nhưng ít nhất hắn không phải chết.
Hai vị công tử nhà Hạ gia thậm chí đến cơ hội sống sót cũng không có.
Năm đó ta mười một tuổi, dựa vào việc may mấy mẫu thêu cho phường thêu Linh Lung, gắng gượng cũng kiếm được chút bạc vụn.
Tô chưởng quỹ là người tốt đã cho chúng ta mượn một trạch viện cũ để ở tạm.
Chu Ngạn phải mất một thời gian dài mới hồi phục được. Khuôn mặt hắn tái nhợt, bờ môi nứt nẻ chảy máu, cả người bị đánh mất một nửa cái mạng, vết thương ở thân dưới bị lở loét, không thể nào lành lại được.
Cũng may là hắn hôn mê bất tỉnh, ta mới có thể cởi quần hắn ra lau chùi bôi thuốc, nếu không với tính tình của hắn, sẽ là thà c.h.ế.t còn hơn.
Ta cầm cố hết tất cả những đồ trên người, dùng hết số tiền đó để mua thuốc cho hắn.
Từ xưa những người sau khi tịnh thân, có thể vượt qua vết thương bị nhiễm trùng mà sống sót đã được coi là may mắn.
Ta ngày đêm chăm sóc hắn, chỉ sợ hắn sẽ c.h.ế.t đi.
Sắc thuốc, nấu cháo, bón cho hắn từng miếng một.
Sau đó, vất vả lắm hắn mới vượt qua được, nhưng cả ngày nằm không nhúc nhích, chẳng khác gì đã chết.
Từ trước đến nay ta chưa bao giờ an ủi người khác, hơn nữa lúc trước còn luôn sợ hắn, nhưng lần đó, ta đã nói nhiều lời nhất trong cả cuộc đời, khi nói chuyện ta còn khóc rất nhiều.
Ta nói, c.h.ế.t là chuyện dễ dàng nhất, nhưng nếu cứ như thế mà c.h.ế.t đi, A Ngạn ca ca có thể cam tâm sao?
Ta không tin Chu bá bá là đồng phạm, nhưng ta là nữ nhi, không có năng lực đi đòi công đạo, nên ngươi phải tỉnh táo lại, sống thật tốt.
Chu gia bị oan, thù lớn còn chưa báo, ta không cho phép ngươi chết, A Ngạn ca ca, xin ngươi đứng dậy, Kiệm Kiệm đi cùng ngươi đoạn đường này được không?
Ngươi tỉnh lại đi.
Ta cầm tay hắn, hắn dường như đã ngủ thiếp đi, không cho ta bất kỳ câu trả lời nào, chỉ có hàng mi rủ xuống là đang run rẩy.