Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 12: Cầu hoà như thế (2)

Cập nhật lúc: 2025-01-28 01:50:20
Lượt xem: 21

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

 

“Tiểu thư?” Thanh Hà không hài lòng nhìn Hạ Trì Uyển. Nàng ta chưa từng bị phạt, huống hồ lần này đến đây là để nói giúp cho Đại tiểu thư.

 

Hạ Trì Uyển không nói, đôi mắt khẽ nheo lại, một tia lạnh lẽo chiếu thẳng vào Thanh Hà khiến nàng run rẩy, trong lòng hốt hoảng. “Bịch” một tiếng, Thanh Hà bất giác quỳ xuống.

 

“Thứ tỷ không phải đã bị cha cấm túc rồi sao? Đến viện của muội ngồi, e là không hợp lẽ đâu.”

 

Hạ Trì Uyển quay sang nhìn Hạ Phù Dung, trong mắt ánh lên vẻ xa cách, gương mặt không chút biểu cảm. Rõ ràng, nàng chẳng hề hoan nghênh sự xuất hiện của Hạ Phù Dung!

 

Hạ Phù Dung tự động lờ đi nửa câu đầu của Hạ Trì Uyển, chỉ xem như mình nghe được nửa câu sau. “Muội muội tốt của ta, vừa rồi về đến viện, mẫu thân đã mắng ta một trận. Làm tỷ tỷ, đáng lý phải chăm sóc muội, vậy mà lúc nguy hiểm lại để muội chăm sóc mình.”

 

Nói xong, sắc mặt Hạ Phù Dung thoáng co rút, tựa như vết thương trên mặt nàng càng đau thêm.

 

Nghe vậy, Hạ Trì Uyển khẽ cúi mắt, giọng nói lạnh nhạt, “Không sao. Lần sau nếu thứ tỷ gặp phải chuyện như vậy, muội nhất định sẽ không khách khí mà ‘giúp đỡ’ tỷ. Chỉ mong lần tới, tỷ đừng nói ra những lời khiến cha hiểu lầm nữa.”

 

Đã đồng ý rằng nàng đánh là đúng, vậy nàng cũng không ngại đánh thêm vài lần nữa!

 

Hạ Phù Dung tức đến mức bị nước bọt của mình làm nghẹn. Trước kia, Hạ Trì Uyển luôn kiệm lời, lạnh lùng, cao ngạo.

 

Nhưng bây giờ, nàng không chỉ cao ngạo mà còn trở nên sắc bén, không hề chừa cho ai chút đường lui. Mỗi câu nói của Hạ Trì Uyển đều khiến Hạ Phù Dung thêm khó xử.

 

Đối diện với tình huống bối rối này, Hạ Phù Dung lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc nở nụ cười gượng gạo như một kẻ ngốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-12-cau-hoa-nhu-the-2.html.]

 

“Tỷ tỷ đã sai một lần, sao có thể để sai thêm lần nữa. Nếu có lần sau, chắc chắn tỷ sẽ là người ‘chăm sóc’ muội.” Hạ Phù Dung không nhịn được, buông lời mỉa mai đáp trả.

 

“Đại tiểu thư, tiểu thư, hai người đều là chị em ruột, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, sao phải phân biệt rạch ròi như vậy? Tiểu thư nhà ta lại là người rộng lượng, sẽ không để mấy chuyện nhỏ nhặt đó trong lòng đâu.”

 

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Thanh Hà vẫn đang quỳ, nghe thấy cơ hội chen lời, vội vàng mở miệng.

 

Hạ Phù Dung thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay nàng đến là để cầu hòa, nếu vì một chút tức giận mà khiến Hạ Trì Uyển phật ý, thì người chịu thiệt vẫn là nàng.

 

Thấy ánh mắt tán thưởng của Hạ Phù Dung, Thanh Hà lập tức mừng rỡ, ánh mắt sáng lên.

 

Hạ Trì Uyển bình thản quan sát cảnh tượng trước mắt, trong lòng trách cứ bản thân. Thanh Hà là một kẻ vô ơn đến vậy, vì sao kiếp trước nàng lại không nhận ra? Phải đến khi bị Thanh Hà đạp một cú, nàng mới hiểu bản chất thực sự của nàng ta.

 

“Thạch Tâm, còn không mau lại đây dâng trà cho Đại tiểu thư, đừng để Đại tiểu thư phải chờ lâu.” Hạ Trì Uyển liếc thấy một nha hoàn bước qua, bèn lên tiếng gọi.

 

Thạch Tâm thoáng ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ tiểu thư nhà mình lại nhận ra mình – một nha hoàn làm việc nặng. Hiểu được lời Hạ Trì Uyển và ánh mắt đặc biệt của nàng, Thạch Tâm suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng đi pha trà với vẻ phấn khích.

 

Thấy Hạ Phù Dung sắp uống trà do Thạch Tâm pha, Thanh Hà vội vàng muốn nhắc nhở.

 

Nhưng chưa kịp lên tiếng, nàng đã cảm nhận được một luồng khí lạnh từ sau lưng. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của tiểu thư, Thanh Hà lập tức im bặt.

 

Hạ Phù Dung chẳng hay biết gì, nâng chén trà Thạch Tâm pha lên uống, ánh mắt thoáng hiện lên tia ghen tị.

 

Đây là loại Hoàng Sơn Mao Phong thượng hạng, lá trà như đầu lưỡi chim sẻ, hương thơm như hoa lan trắng, vị ngọt hậu quyện quanh.

Loading...