Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 13: Cầu hoà như thế (3)

Cập nhật lúc: 2025-01-28 01:50:51
Lượt xem: 16

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

 

Những thứ tốt thì giá cả tự nhiên không rẻ. Dù phủ Thừa tướng do nương thân của Hạ Phù Dung quản lý, nhưng thân là một di nương, nương thân Hạ Phù Dung không dám sử dụng những vật phẩm thượng hạng như vậy.

 

Trong phủ Thừa tướng, ngoài chỗ của cha, chỉ có viện của Hạ Trì Uyển mới sở hữu những thứ thượng hạng thế này.

 

Hạ Phù Dung tự nhiên cảm thấy ghen tị, yêu thích không buông đối với trà Mao Phong trước mặt.

 

“Muội muội, trà Mao Phong này quả thật ngon, vị ngọt hậu vô cùng. Tiếc rằng tỷ không có phúc như muội, chỉ khi đến chỗ muội mới có thể uống được loại trà hảo hạng thế này.”

 

Hạ Phù Dung vốn định xin Hạ Trì Uyển chút trà Mao Phong. Trước đây, khi Hạ Trì Uyển có đồ tốt, nàng ta cũng từng không ít lần đòi hỏi, vì thế chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại rất tự nhiên.

 

“Muội muội, tỷ muội chúng ta tình cảm tốt như vậy, muội cho tỷ một ít nhé.”

 

Hạ Phù Dung mặt dày mở lời, thật sự “quên sạch chuyện cũ”. Không chỉ quên vụ sơn tặc trước đó, nàng ta còn hoàn toàn quên việc mình đã vu oan cho Hạ Trì Uyển trước mặt cha.

 

“Tiểu thư nhà ta xưa nay vốn hào phóng, chỉ là chút trà Mao Phong thôi, tiểu thư nhất định sẽ cho. Nhưng Đại tiểu thư cần nhớ kỹ lòng tốt của tiểu thư nhà ta, đã là người một nhà thì phải giúp đỡ tiểu thư nhiều hơn.” Thanh Hà chen lời, đúng là kẻ “ăn cháo đá bát” không biết ngượng.

 

“Trà này quá nóng, để nguội mới uống được. Thanh Hà, ngươi cầm giúp ta.” Hạ Trì Uyển nhấc tách trà nóng hổi lên, đưa cho Thanh Hà.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-13-cau-hoa-nhu-the-3.html.]

 

Thanh Hà thoáng co người lại, bị hơi nóng làm bỏng tay. Cầm chiếc tách không có đế lót, nước mắt nàng nhanh chóng ứa ra. Hơi nóng bỏng khiến Thanh Hà chỉ muốn quăng tách trà xuống đất.

 

Nàng cầu cứu nhìn Hạ Phù Dung, nhưng Hạ Phù Dung đang mải mê với trà Mao Phong, thấy cũng coi như không thấy.

 

Nàng ta đến đây là để cầu hòa, không phải để gây xích mích với Hạ Trì Uyển!

 

“Thứ tỷ, hôm nay tỷ có phải thoa lớp phấn dày lắm không? Nếu không, sao mặt tỷ lại dày đến mức như vậy?” Hạ Trì Uyển mỉa mai nhìn Hạ Phù Dung.

 

“Mặc dù thứ tỷ có phần thiếu suy nghĩ, nhưng ta lại không quên được chuyện tỷ vu oan cho ta trước mặt cha. Ta còn chưa hết giận, vậy mà thứ tỷ đã không chút ngượng ngùng mà xin ta trà. Sao thế? Cha không cho tỷ tiền tiêu vặt mỗi tháng, hay Thu di nương không lo đủ cho tỷ, đến mức phải làm ra chuyện mất mặt như vậy? Ở chỗ ta thì thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng để lộ bộ mặt này trước người ngoài.”

 

“Ngươi!” Hạ Phù Dung đập tay xuống bàn, sau đó mới đặt tách trà xuống, giống như muốn đập nát tách trà.

 

Tất nhiên, tách trà Mao Phong trong tay nàng ta đã uống cạn.

 

“Ta đã giải thích với cha rằng ta không cố ý, tại sao muội vẫn cứ chấp nhặt như thế? Dù sao chúng ta cũng là chị em ruột thịt, hà tất phải so đo từng chút. Sao muội không rộng lượng một chút, để chuyện này qua đi? Nếu tính khí này của muội bị người ngoài biết được, họ sẽ nói đích tiểu thư của phủ Thừa tướng thật hẹp hòi. Hơn nữa, ta đã hạ mình cầu hòa, tại sao muội vẫn giữ thái độ như vậy?”

 

“Tỷ lớn gan thật!” Hạ Trì Uyển ngước mắt lên, liếc nhìn Hạ Phù Dung, “Thứ tỷ nói là đến cầu hòa, nhưng lại đập tách trà trong viện ta. Thứ tỷ không hài lòng với ta? Nếu đã không hài lòng, sau này mong thứ tỷ đừng đặt chân vào viện của ta nữa. Chẳng ai cầu xin tỷ phải đến đây!”

 

Hạ Phù Dung thật sự đã quen làm càn, vài câu không hợp liền nổi nóng, chẳng chịu nhún nhường chút nào.

Loading...