Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 22: Giao chiến bữa tối (4)
Cập nhật lúc: 2025-01-28 02:00:41
Lượt xem: 22
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Khi thìa của Hạ Trì Uyển còn chưa kịp đặt vào bát canh, thì từ bên kia, Hạ Vũ Hân đã hét lên một tiếng chói tai, làm rơi bát canh nóng hổi xuống bàn.
Canh nóng lập tức b.ắ.n tung tóe, làm tất cả mọi người trên bàn nhảy dựng lên. Ngồi gần Hạ Vũ Hân nhất, Hạ Tử Kỳ chịu ảnh hưởng lớn nhất, vài giọt canh văng vào khuôn mặt non mềm của cậu.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Khuôn mặt nhỏ bé lập tức đỏ ửng, đặc biệt dưới cằm, một vết phồng rộp đã hiện rõ.
Mọi người xung quanh đều hoảng hốt, kể cả Hạ Bá Nhiên cũng phải lùi lại vài bước, sắc mặt không vui, nghiêm giọng: “Hân nhi!”
“Phụ thân, tiểu Ngũ không cố ý. Là Nhị tỷ không chịu nhận bát canh của tiểu Ngũ, khiến tay tiểu Ngũ mỏi, không giữ nổi bát nên mới làm rơi.”
Hạ Vũ Hân vội giấu đôi tay bị bỏng đỏ rực của mình xuống dưới bàn, vừa khóc vừa nói, cố ý đổ lỗi rằng Hạ Trì Uyển làm khó mình, khiến bát canh bị rơi.
Nàng ta quay sang cầu cứu Hạ Trì Uyển, hy vọng nàng nói đỡ cho mình.
Hạ Trì Uyển chỉ cười nhạt. Quả nhiên, kiếp trước là nàng quá ngu ngốc, luôn tin rằng "cốt nhục tình thâm," rằng tất cả đều là người một nhà.
Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có nàng mới tin vào bốn chữ đó.
Ngay cả một muội muội thứ xuất mới bảy tuổi cũng biết cách chèn ép tỷ tỷ ruột thịt, chỉ để mình có thể nổi bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-22-giao-chien-bua-toi-4.html.]
Hạ Vũ Hân năm bảy tuổi đã biết tính kế độc ác như vậy, thế mà nàng lại từng nghĩ đây là một tiểu muội cần được mình che chở nhiều hơn.
Bát sứ dày như vậy, khi mới rót canh nóng vào vẫn có thể cầm được. Nhưng chỉ cần một lúc, nhiệt độ truyền ra ngoài, người bình thường làm sao có thể chịu được?
Kiếp trước, Hạ Trì Uyển từng nghĩ Hạ Vũ Hân là thật lòng quan tâm mình, liền đưa tay nhận lấy. Nhưng vì quá nóng, nàng không giữ nổi, làm bát canh đổ, đúng lúc hắt lên người Hạ Bá Nhiên.
Nghĩ lại, nàng mới nhận ra, dù có bỏng tay cũng chưa chắc đã làm đổ canh trúng ngay phụ thân một cách “tình cờ” như vậy. Hẳn đây cũng là kế của Hạ Vũ Hân.
Khi đó, nàng cảm thấy tất cả là lỗi của mình, tự nhận sai, còn nói đỡ cho Hạ Vũ Hân, kết quả bị phạt cấm túc, bỏ lỡ yến tiệc trong hoàng cung mười ngày sau.
Kiếp này, dù nàng có hồ đồ đến đâu, cũng không bao giờ nói đỡ cho Hạ Vũ Hân thêm lần nào nữa.
“Người đâu, mau mang nước mát tới xử lý chỗ bị bỏng cho Nhị thiếu gia.” Hạ Trì Uyển lạnh nhạt phân phó, trước tiên xử lý vết thương cho Hạ Nhị Kỳ.
“Phụ thân, người chiều chuộng tiểu Ngũ quá rồi. Tiểu Ngũ bây giờ đã bảy tuổi, ngay cả một bát canh cũng không cầm nổi, sau này nếu phạm sai lầm bên ngoài thì làm sao đây?”
Hạ Trì Uyển nhìn Hạ Bá Nhiên, giọng nói vẫn ôn hòa, nhưng lại khiến mọi người không khỏi suy nghĩ.
“Đừng nghĩ làm tiểu thư danh môn là dễ dàng. Các tiểu thư con nhà quan từ nhỏ đã phải luyện tập nghiêm khắc để tránh phạm lỗi khi tiến cung gặp quý nhân. Nếu không cẩn thận, bị ép quỳ lâu đến mức không đứng nổi, hay hành lễ không đúng, làm phật ý quý nhân, e rằng ngay cả mạng sống cũng khó giữ được.”
Hạ Trì Uyển cúi nhẹ đầu, nụ cười như có như không: “Phụ thân, người nên mời một ma ma giáo dưỡng để dạy dỗ tiểu Ngũ các lễ nghi cơ bản. Với tuổi của tiểu Ngũ hiện tại, nàng đã có thể tiến cung gặp các quý nhân. Hôm nay lỡ làm Nhị thiếu gia bị thương là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm mất lòng quý nhân, chẳng phải danh tiếng của phủ Thừa tướng cũng bị ảnh hưởng sao?”