Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 3: Trên đường đi gặp sơn tặc (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-14 20:14:01
Lượt xem: 48
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Kiếp trước, cái tát này đã từng giáng lên mặt nàng. Hạ Trì Uyển rõ ràng biết, cú tát đó mạnh đến thế nào!
Trong đám sơn tặc, tên đàn ông đứng thứ hai là kẻ tính tình nóng nảy, ghét nhất là nghe tiếng khóc lóc. Hạ Phù Dung vừa khóc vừa la hét, đã khiến hắn vô cùng bực bội.
Chẳng bao lâu sau, Hạ Phù Dung và Hạ Trì Uyển bị đưa về sào huyệt của bọn sơn tặc. Sau khi xác nhận cả hai là tiểu thư phủ Thừa tướng, chúng liền viết một bức thư đòi tiền chuộc và cử người mang về phủ Thừa tướng.
Bị ăn một cái tát, Hạ Phù Dung giờ ngoan ngoãn hẳn. Hạ Trì Uyển liếc nhìn Hạ Phù Dung đầy khinh bỉ: hóa ra nàng ta là loại tiện nhân thích bị hành hạ.
Chẳng mấy chốc, bọn sơn tặc mang đồ ăn đến cho hai người. Nước suối và bánh bao trắng. Hạ Phù Dung chẳng có chút hứng thú, chỉ biết co rúm lại trong góc, không dám đến gần Hạ Trì Uyển như trước.
Hạ Phù Dung không quên rằng chính Hạ Trì Uyển đã cào rách mặt mình ban nãy.
Hạ Trì Uyển chẳng thèm để ý, độc chiếm cả bánh bao lẫn nước. Muốn sống thì phải giữ sức.
Kiếp trước, nàng từng bị Hạ Phù Dung và Bộ Chiêm Phong giam cầm, đến nỗi phải ăn cơm thiu, đồ thừa, thậm chí là vỏ cây để sống sót!
Đang ăn bánh bao, Hạ Trì Uyển đột nhiên ngửi thấy mùi m.á.u tanh. Nàng nhìn sang phía Hạ Phù Dung, rồi bước đến gần. Nằm giữa đống rơm là một người bê bết máu!
Hạ Phù Dung hét toáng lên: “A!”
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
“Im ngay!” Trong mắt Hạ Trì Uyển lóe lên vẻ tàn nhẫn. Nàng đang cân nhắc, liệu có nên ra tay bóp c.h.ế.t Hạ Phù Dung ngay bây giờ, để trả thù cho kiếp trước hay không.
Khi nàng vừa vươn tay ra, người đẫm m.á.u kia đột nhiên cử động, chụp lấy tay nàng: “Ngươi định làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-3-tren-duong-di-gap-son-tac-2.html.]
Hạ Trì Uyển thở phào nhẹ nhõm, thầm khâm phục người kia. Bị thương đến mức này mà vẫn còn sống.
Nếu kiếp trước, nàng có được ý chí như người này, có lẽ đã không mù quáng hy vọng vào Bộ Chiêm Phong. Nàng nên tìm cách trốn khỏi phủ Đoan Thân Vương, sau đó trả thù!
“Ăn đi.” Hạ Trì Uyển đưa phần bánh bao của Hạ Phù Dung cho người đẫm m.á.u kia. Với tình trạng hiện tại của người này, bọn sơn tặc hẳn sẽ mặc kệ cho “hắn” tự sinh tự diệt.
Người đẫm máu, với khuôn mặt đầy bụi bẩn, nhìn Hạ Trì Uyển hồi lâu rồi mới nhìn sang thức ăn. Tuy nhiên, hắn phát hiện ra mình không còn chút sức lực nào để cử động.
Hạ Trì Uyển cũng chẳng nhiều lời, tự tay bẻ nhỏ bánh bao, nhúng vào nước, rồi đưa đến miệng người đó. Kẻ bị thương miễn cưỡng nuốt từng miếng nhỏ.
Nhìn bộ dạng đói đến mức không màng hình tượng của hắn, Hạ Trì Uyển suy nghĩ một chút, rồi bẻ đôi chiếc bánh bao của mình. “Nếu không ngại, ăn đi.”
Lần này, người đẫm m.á.u không do dự, cầm lấy nửa chiếc bánh bao từ tay Hạ Trì Uyển, nuốt chửng chỉ trong ba miếng.
Trong mắt hắn lóe lên tia sáng quyết liệt: Hắn muốn sống. Hắn muốn sống thật tốt. Những kẻ từng hãm hại hắn, tất cả phải trả giá đắt!
Đến nửa đêm, khi Hạ Trì Uyển đang mơ màng ngủ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng loạt soạt. Đó là âm thanh của bước chân giẫm lên rơm khô.
Ngay sau đó, một giọng nói dâm đãng cất lên: “Tiểu mỹ nhân, ca ca đến với muội đây!”
Hạ Trì Uyển siết chặt chiếc trâm vàng nàng giấu kỹ. Lần này, mọi chuyện dường như khác hẳn kiếp trước. Nàng gặp một người đẫm máu, và còn có cả kẻ trong bọn sơn tặc nảy sinh tà ý!
Khi nàng đang định đối phó với tên sơn tặc, từ phía sau eo, một bàn tay đẩy mạnh nàng ra phía trước.
Hạ Trì Uyển tức giận đến mức mặt mũi xanh mét. Lại là Hạ Phù Dung, tiện nhân đó!