Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 35: Bắt đầu phản kích (3)
Cập nhật lúc: 2025-01-28 08:14:12
Lượt xem: 20
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Lần đầu tiên, nàng suýt chút nữa đã ngồi lên vị trí Thái tử phi, nhưng bị Hạ Vũ Hân tính kế. Lần thứ hai, nàng có thể trở thành chính phi của Thất hoàng tử, nhưng lại bị Thu di nương phá hoại.
Dù có cơ hội sống lại lần này, nàng không còn muốn gả cho hai nam nhân đó, và nàng càng không thể để mặc Hạ Vũ Hân cùng Vân Thu Cầm tiếp tục tính kế mình như vậy!
Tôn ngự y vừa nhắc đến, Hạ Bá Nhiên lập tức liên tưởng rằng xích thiệt không phải nhằm vào ông mà là nhằm vào một nữ nhân nào đó.
“Tôn ngự y, sau khi uống xích thiệt, cần bao lâu để phát tác?”
“Bẩm tướng gia, nếu uống lạnh thì cần ba canh giờ, còn nếu là đồ nóng, đặc biệt khi được đun sôi thì tối đa một canh giờ sẽ phát tác.” Tôn ngự y đáp lời.
Nghe xong, trong lòng Thu di nương lạnh ngắt.
Bà vẫn tưởng rằng trong kinh thành này ngoài bà ra chẳng ai nhận biết được loại cỏ độc xích thiệt.
Tôn ngự y vừa đáp, Hạ Bá Nhiên đã mơ hồ hiểu rõ mình bị hạ độc khi nào. Chỉ có thể là lúc ăn tối, khi chén canh do chính tay Uyển nhi làm nguội giúp ông.
“Cảm tạ Tôn ngự y.” Giờ đây, cơn giận trong lòng Hạ Bá Nhiên gần như tiêu tan.
“Người đâu, đưa Tôn ngự y về cung.” Nếu ông nhớ không lầm, hôm nay là ngày Tôn ngự y đương chức.
“Đa tạ tướng gia.” Tôn ngự y đứng dậy cáo từ, rồi lấy từ hòm thuốc ra một lọ rượu thuốc, đưa cho Hạ Trì Uyển, “Sau khi tắm xong, bảo nha hoàn xoa bóp kỹ chỗ bị thương.”
“Cảm ơn Tôn ngự y.” Hạ Trì Uyển cúi người hành lễ. Nếu không nhờ Tôn ngự y, cơn giận của Hạ Bá Nhiên chắc chắn sẽ không nguôi nhanh như vậy.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
“Uyển Nhi, con bị thương sao?” Ai dám hạ độc con gái ông ngay trước mặt ông, đó chính là sự thất trách của một gia chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-35-bat-dau-phan-kich-3.html.]
Uyển Nhi biết tin ông bị bệnh liền bất chấp tất cả vào cung mời vị ngự y giỏi nhất, điều này đủ chứng tỏ nàng yêu thương phụ thân đến nhường nào.
Ngay lập tức, hình tượng người cha hiền từ trong lòng Hạ Bá Nhiên lại trỗi dậy mạnh mẽ.
“Khi ấy tiểu thư vội vàng đưa lão phu ra ngoài mà quên thắp đèn, bị ngã trên đường rời cung, chắc là bị thương không nhẹ. Chỉ là tiểu thư một lòng lo lắng cho bệnh tình của tướng gia nên không để tâm đến vết thương mà thôi.”
Lúc đó trời tối đen như mực, Tôn ngự y cũng không thấy rõ tình trạng của Hạ Trì Uyển.
Bây giờ đèn sáng rực, ông mới thấy rõ bộ dạng lôi thôi của nàng.
Không sai, đường đường là thiên kim Tướng phủ như nàng, lúc này tóc tai bù xù, trâm cài nghiêng ngả, phần váy ở hai đầu gối rách nát do va chạm.
Nhìn kỹ dáng vẻ của Hạ Trì Uyển, Tôn ngự y lại cảm thán lần nữa, “Tướng gia, ngài thật sự là người có phúc.”
Nhấc tấm rèm bên giường lên, Hạ Bá Nhiên cũng thấy rõ bộ dạng con gái mình, lòng không khỏi chua xót. Hóa ra người con đáng tin cậy nhất của ông chính là Uyển Nhi.
“Tôn ngự y cứ yên tâm, bản quan đã hiểu.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tôn ngự y mới thật sự rời đi.
Mắt Thu di nương tối sầm lại, bà căm hận Tôn ngự y làm kẻ phá đám.
Nếu không có Tôn ngự y, dù bệnh tình của lão gia không giống hoàn toàn với phong hủi, chỉ cần nghỉ dưỡng trong phủ nửa tháng là khỏe lại.
Lúc đó, bà sớm đã nghĩ ra cách khác để cấm túc Hạ Trì Uyển, khiến nàng không thể đến dự yến thọ của thái tử!
Sau khi Tôn ngự y rời đi, phòng của Hạ Bá Nhiên chìm vào tĩnh lặng đáng sợ. Mỗi người đều hít thở nhẹ, không dám phát ra một âm thanh, sợ phá vỡ sự im lặng ấy.