Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 5: Được cứu trở về

Cập nhật lúc: 2025-01-15 07:00:13
Lượt xem: 24

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

 

“Tiểu thư, tiểu thư…”

 

Trong cơn mơ màng, bên tai vang lên giọng nói của nha hoàn Thanh Hà. Thanh Hà? Là nàng ta! Cái tên này như một mũi kim đ.â.m vào trí nhớ của Hạ Trì Uyển, khiến nàng giật mình tỉnh táo.

 

Bộ Chiêm Phong, người như tên, độc chiếm ngôi đầu, sắc bén rực rỡ. Năm 21 tuổi đã đỗ song trạng nguyên văn võ, danh tiếng lừng lẫy một thời. Nhưng dù Bộ Chiếm Phong có xuất sắc đến đâu, cũng chỉ có danh trạng nguyên, chưa hề có thực quyền. Kết giao với thiên kim phủ thừa tướng không phải là chuyện nhỏ!

 

Nếu không phải do Thanh Hà, kẻ đóng vai "bà mối" giả tạo, âm thầm tác hợp, không ngừng khen ngợi Bộ Chiêm Phong trước mặt nàng, rằng hắn tài giỏi thế nào, nàng làm sao có thể yêu tên ngụy quân tử này và bước vào con đường đầy đau khổ!

 

Có thể nói, Thanh Hà chính là khởi nguồn cho bi kịch cuộc đời của nàng.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

 

Hạ Trì Uyển mở bừng mắt, ánh nhìn sắc như dao, mang theo sự lạnh lẽo và căm hận, dán chặt vào Thanh Hà. Nàng như một ác quỷ từ địa ngục trở về, ánh mắt đầy ý định đoạt mạng người.

 

“Tiểu… tiểu thư?” Thanh Hà sợ hãi lùi lại nửa bước. Hạ Trì Uyển trước giờ luôn dịu dàng, chưa từng lộ ra biểu cảm hung ác như vậy.

 

“Tiểu thư, đau quá!” Thanh Hà kêu lên khi cảm nhận cổ tay bị siết chặt bởi một sức mạnh kinh người, xương cốt như muốn nứt vỡ, đau đến mức mặt nhăn nhúm.

 

“Đau?” Hạ Trì Uyển khẽ nhắc lại, trong lòng đầy nghi hoặc. Nàng đã chết, tại sao Thanh Hà lại kêu đau?

 

Ánh mắt chuyển xuống cổ tay Thanh Hà, nơi đã hằn lên vết đỏ. Lập tức, ký ức trước khi hôn mê tràn về như thủy triều. Đúng vậy, nàng đã chết, nhưng lại sống lại!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-5-duoc-cuu-tro-ve.html.]

 

“Tiểu thư, có phải người gặp ác mộng không?” Thanh Hà vội vàng lấy khăn ướt, lau mồ hôi trên trán Hạ Trì Uyển.

 

Ác mộng? Phải rồi, nàng vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong mơ, những ác quỷ ăn thịt người không ngừng đeo bám nàng, hút cạn m.á.u tủy. Và ngay trước mặt, Thanh Hà chính là một trong số đó.

 

Nhưng Thanh Hà hiện tại không phải là một quý phu nhân kiêu ngạo trong ký ức của nàng, mà chỉ là một nha hoàn mười mấy tuổi, ngây thơ và non nớt.

 

Nhìn lên tấm rèm giường quen thuộc, mùi hương mai mà nàng yêu thích nhất thoảng qua cánh mũi, trái tim Hạ Trì Uyển bất giác run lên. “Bây giờ là giờ gì rồi?”

 

“Thưa tiểu thư, đã đến giờ Ngọ. Người có thấy đói không?” Thanh Hà nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, nghĩ rằng tiểu thư chỉ vì hoảng sợ và gặp ác mộng nên mới có biểu hiện đáng sợ như vậy.

 

Nghe Thanh Hà nói, Hạ Trì Uyển quả nhiên cảm thấy bụng đói cồn cào, cơn đói cào xé tâm can.

 

“Chuẩn bị nước nóng cho ta tắm. Sau đó bảo nhà bếp nấu cháo sen xanh.” Hạ Trì Uyển lật chăn ra, cảm giác toàn thân dính dấp, vô cùng khó chịu.

 

“Tiểu thư, không được đâu, người phải giữ ấm! Nếu lại sốt nữa thì sao?” Thanh Hà vội vàng kéo chăn đắp lại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, như thể một nha hoàn "trung thành tận tâm".

 

Bốp!

 

Hạ Trì Uyển vung tay tát Thanh Hà một cái, ánh mắt lạnh lùng. “Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử? Lời chủ tử nói mà dám không nghe, giữ ngươi lại còn tác dụng gì!”

 

Trước đây, nàng quá tốt với đám hạ nhân này. Dù chúng có làm sai, nàng nhiều lắm cũng chỉ trách mắng đôi câu, chưa từng ra tay với ai.

Loading...