Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 6: Được cứu trở về (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-15 07:00:50
Lượt xem: 50
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Kiếp này, Hạ Trì Uyển thề rằng, nàng tuyệt đối sẽ không làm kẻ ngốc nữa.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Sai thì phải phạt! Chỉ có nỗi đau da thịt mới khiến những kẻ này hiểu rõ, ai mới là chủ tử của chúng, ai nắm trong tay quyền sinh sát!
“Nô tỳ biết sai.” Thanh Hà bị một cái bạt tai của Hạ Trì Uyển làm cho sững sờ, ngơ ngác quỳ xuống đất, cúi đầu không dám nhìn nàng. Thanh Hà bị sự thay đổi tính tình đột ngột của Hạ Trì Uyển làm cho hoảng hốt, nhất thời không biết phải làm sao.
“Biết sai rồi còn không mau đi làm việc? Đừng quên bát cháo thanh hà của ta.” Hạ Trì Uyển lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, giọng điệu băng giá.
Thanh Hà run rẩy, không biết tại sao, khi nghe thấy ba chữ “cháo thanh hà”, nàng ta cảm giác giống như “cháo Thanh Hà” vậy. “Dạ, nô tỳ biết rồi.”
Co rúm người rời khỏi phòng, Thanh Hà quay lại nhổ một bãi nước bọt về phía cửa, “Hừ, đợi Thu di nương được nâng lên làm chính thất, xem ngươi còn dám hung hăng thế nào!”
Mặc dù tiểu thư là đích nữ, nhưng không có chủ mẫu che chở, địa vị cũng không thể sánh bằng những chủ tử khác. Đợi khi nữ chủ nhân mới của phủ thừa tướng thượng vị, vị tiểu thư này sẽ càng không đáng để tâm.
Thanh Hà không biết, hành động nhổ nước bọt về phía cửa của mình đã lọt vào mắt người khác. Từ khoảnh khắc này, cuộc đời thuận buồm xuôi gió của nàng ta hoàn toàn bị đảo lộn.
Sau khi Hạ Trì Uyển tắm gội thay đồ, uống xong bát cháo thanh hà mềm mịn, ngọt thơm, cả người như sống lại, tinh thần phấn chấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-6-duoc-cuu-tro-ve-2.html.]
“Tiểu thư, lần này Tướng gia nổi cơn thịnh nộ. Nhưng tiểu thư yên tâm, Đại tiểu thư đã hết sức nói giúp cho người, xin thừa tướng đừng trách phạt người. Khi thừa tướng trở về tìm người, tiểu thư chỉ cần nói vài lời mềm mỏng, nhận sai, thừa tướng nhất định sẽ không làm khó người đâu. Đại tiểu thư đã chuẩn bị sẵn đường lui cho người rồi, nên người không cần lo lắng.”
Thanh Hà vừa nói, vừa len lén quan sát sắc mặt của Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển khẽ nhướn mày, nhận sai? Nhận sai cái gì?
Rõ ràng, Hạ Phù Dung đã giành thế thượng phong, còn cố ý bảo Thanh Hà đến hù dọa nàng, nói phụ thân nổi giận, để nàng nhún nhường cầu yên ổn.
Thấy Hạ Trì Uyển không phản bác, Thanh Hà âm thầm nở nụ cười tự mãn. Tiểu thư luôn nghe lời, lần này có vẻ cũng không ngoại lệ. Như vậy, cô ta có thể đi gặp Thu di nương lĩnh thưởng rồi.
Sau khi nhận được tin từ Thanh Hà, Thu di nương thở phào nhẹ nhõm, “May mà đứa con bé này dễ lừa. Phù Nhi, lần này con quá táo bạo! Dám đá Hạ Trì Uyển xuống xe ngựa, biến nó thành kẻ thế mạng cho mình. Nếu nó cáo trạng trước mặt lão gia, hình tượng của con trong mắt phụ thân con sẽ bị hủy hoại đấy!”
“Mẫu thân, sao người còn trách con chứ!” Hạ Phù Dung khinh thường nói, “Hạ Trì Uyển chẳng qua là đứa con gái không mẹ. Người được phụ thân yêu thương là người, rõ ràng con mới nên là đích nữ của phủ thừa tướng. Dựa vào đâu mà chuyện gì con cũng bị nó đè đầu cưỡi cổ! Con chỉ đá nó xuống xe ngựa để chắn sát khí, cũng đâu có lấy mạng nó. Cứ xem như nó nợ con, giờ trả lại cho con thôi!”
Hạ Phù Dung vẻ mặt khinh bỉ, chẳng hề có ý hối lỗi, “Nếu không phải tại Vân Thiên Độ, con hồ ly tinh kia, mẫu thân mới chính là chính thất của phụ thân!”
“Suỵt!” Dù rất vừa lòng với lời nói của con gái, nhưng Thu di nương vẫn phải nhắc nhở. Dẫu sao, Vân Thiên Độ vẫn là chủ mẫu danh chính ngôn thuận của phủ thừa tướng, dù đã mất nhưng danh phận vẫn còn.
“Mẫu thân, người nhìn mặt con đi! Bị con tiện nhân Hạ Trì Uyển đó cào đến thế này. Con còn chưa báo thù với nó đâu, nếu nó dám tố cáo con với phụ thân, xem nó còn mặt mũi nào nữa!”
Hạ Phù Dung sờ lên vết cào trên mặt, cơn giận không ngừng sôi sục. Dù Thu di nương đã mang thuốc tốt nhất để đảm bảo không để lại sẹo, Hạ Phù Dung vẫn chưa thể nguôi giận.