Trọng Sinh Chi Khương Lê - 100 (1)
Cập nhật lúc: 2024-07-15 11:46:00
Lượt xem: 109
Quan thị và Trác thị trở về, kể lại toàn bộ mọi chuyện cho người Diệp gia nghe, cũng chuyển lời cảm tạ của huynh đệ Diệp Minh Huy tới Khương Lê. Khương Lê mỉm cười đón nhận, có lẽ là hoạn nạn mới thấy chân tình, sau khi cùng nhau trải qua khó khăn, người Diệp gia đối với Khương Lê cũng trở nên thân thiết hơn nhiều.
Ngay cả Diệp Như Phong cũng không còn tỏ thái độ lạnh nhạt với Khương Lê nữa, chỉ là không được hòa nhã như Diệp Gia Nhi mà thôi.
Nhưng vì huynh đệ Diệp Minh Huy không có ở đây, việc Khương Lê gặp Diệp lão phu nhân cũng chỉ đành tạm gác lại. Nếu Diệp lão phu nhân biết được nhà họ Diệp hiện đang gặp nguy hiểm, tâm lực hao tổn sẽ càng không tốt, nên mọi người đều ngầm giữ kín bí mật này.
Diệp Minh Dục đợi những người khác giải tán hết, mới tìm một cơ hội, lén nói với Khương Lê: "Chuyện đã được thu xếp ổn thỏa rồi."
"Minh Dục cửu phụ có thể đảm bảo tuyệt đối sẽ không bị Đồng Tri Dương bắt được không?" Khương Lê hỏi.
"Đó là điều tất nhiên." Diệp Minh Dục nói: "Bản lĩnh giấu người của ta, đâu phải hắn muốn tìm là tìm được? Huống chi Đồng Tri Dương sợ nương tử hắn biết chuyện này, không dám rầm rộ tìm người, như vậy càng dễ dàng hơn."
Khương Lê cười nói: "Vậy thì đa tạ Minh Dục cửu phụ."
"Đa tạ ta làm gì," Diệp Minh Dục nói: "Đây vốn là việc Diệp gia chúng ta, nói đúng ra là Diệp gia chúng ta phải cảm ơn con mới phải."
"Đều là người một nhà, không cần khách khí." Khương Lê mỉm cười.
Lời này nghe vào tai Diệp Minh Dục thấy ấm lòng vô cùng, đúng vậy, một cô nương nhỏ lanh lợi ưu tú như thế, là nũ nhi Diệp gia bọn họ, nghĩ lại thấy thật may mắn. Nếu không thì phủ Đồng Tri Dương sao lại không có được một cô nương ngoan ngoãn khả ái như vậy chứ? Đúng là số mệnh đã an bài.
Hai người vừa nói vừa đi đến cửa phủ, Diệp gia vốn nằm trên một mảnh đất đắt nhất thành Tương Dương, con phố này đều là những nhà giàu có nhất Tương Dương, do đó nhà cửa trên phố thưa thớt, hễ là nhà lớn, đều đặc biệt rộng rãi, chiếm đất không nhỏ.
Lúc này, tiếng hát hí khúc the thé lại mơ hồ vọng đến.
Khương Lê hỏi: "Ở đây còn có gánh hát sao?"
Diệp Minh Dục hất hàm về phía bức tường của một ngôi nhà gần đó: "Mới chuyển đến, chưa gặp chủ nhân của họ, nhưng chắc là một người mê hí khúc, mấy ngày nay đều thấy có người nghe hát trong đó. Chắc là sở thích riêng của họ thôi." Diệp Minh Dục chẳng lấy làm lạ, hắn đã phiêu du giang hồ nhiều năm, người có sở thích kỳ quặc gì mà chưa từng gặp, nghe gánh hát trong phủ hát hí khúc, đã là chuyện quá đỗi bình thường rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/100-1.html.]
Nghe đến đây, Khương Lê trong lòng khẽ động. Lập tức nghĩ ra điều gì đó.
Cơ Hành giờ đây có khi đang ở Tương Dương, người này vốn yêu thích hí khúc, lại chẳng thiếu tiền bạc để mua nổi một tòa nhà như thế này, thật đúng là thần bí khó lường, chẳng phải là Cơ Hành thì còn ai vào đây nữa?
Khương Lê nhìn chằm chằm những viên gạch xanh trên bức tường, trong lòng không khỏi thở dài, chẳng cần phải nói, nàng gần như có thể chắc chắn rằng vị gia mà Diệp Minh Dục nhắc đến chính là Cơ Hành.
Cho dù nơi đây là khu đất đắt đỏ nhất thành Tương Dương, Cơ Hành cũng chẳng cần phải chuyển đến đây làm gì. Với thân phận của hắn, chẳng lẽ lại không tìm được một nơi ở tốt hơn hay sao? Vậy mà hắn lại cố tình chọn nơi chỉ cách Diệp gia một bức tường, thật khiến người ta không thể không nghĩ rằng hắn đến đây là vì nàng.
Chẳng lẽ người này muốn giám sát mình hay sao?
Trong lòng Khương Lê, một cơn giận dữ bất chợt dâng lên. Cho đến nay, nàng biết Cơ Hành và Hữu Tướng Thành Vương không giống như vẻ ngoài căng thẳng, giữa họ có mối quan hệ phức tạp không thể dứt ra được. Nhưng Cơ Hành không hề nói rõ sẽ đứng về phía nào, kẻ thù tương lai của nàng là Thành Vương, nếu Cơ Hành đứng về phía Thành Vương, cơ hội chiến thắng của nàng sẽ vô cùng mong manh.
Tại sao mình luôn bị quyền lực lớn hơn đè nén, cho dù trở thành thủ phụ đương triều, vẫn phải cúi đầu, nhẫn nhịn mưu tính? Hay là tất cả gian thần trong triều đều cấu kết với nhau, cùng nhau làm việc xấu?
Trong lòng nàng lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại sáng rực lên một cách đáng sợ.
Diệp Minh Dục không hề nhận ra sự khác thường của Khương Lê, hắn chỉ vươn vai, nói với nàng: "Ta còn phải đi bàn giao chút việc với các huynh đệ, A Lê, con cứ thong thả dạo chơi trong phủ đi. Nếu thấy buồn chán, hãy đến tìm Gia Nhi, hai tiểu thư các con nói chuyện chắc sẽ hợp nhau hơn."
Khương Lê gật đầu.
Sau khi Diệp Minh Dục cưỡi ngựa rời đi, Khương Lê không lập tức quay về phủ. Nàng đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào bức tường một lúc, lắng nghe tiếng hí khúc thoang thoảng vọng ra từ bên kia tường, rồi chậm rãi bước từng bước về phía trước.
Khác với sự rộng rãi, sáng sủa của Diệp phủ, cổng vào của tòa nhà gần đó này trông vô cùng ảm đạm và lạnh lẽo. Màu chủ đạo là đen trắng, thậm chí không có một chiếc đèn lồng nào được treo trước cửa. Khương Lê bước đến cổng, nhìn thấy người gác cổng là một nam nhân trẻ tuổi có vẻ ngoài khá tuấn tú.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân này, Khương Lê có thể chắc chắn rằng chủ nhân quả thật là Cơ Hành, nếu không thì nhà ai lại có người gác cổng đẹp trai đến vậy, vẻ đẹp như vậy, nếu đặt trong thanh lây, cũng là một người nổi bật.
Người gác cổng nhìn thấy Khương Lê đến, không nói một lời, lập tức mở cổng lớn ra, làm ra vẻ đón khách, cất tiếng chào "Khương nhị tiểu thư", như thể đã biết trước Khương Lê sẽ đến vậy. Chẳng cần nói cũng biết, đây lại là sự sắp đặt của Cơ Hành.