Trọng Sinh Chi Khương Lê - 87 (5)
Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:24:21
Lượt xem: 147
Kiếp trước chẳng thể nào đặt chân đến, kiếp này lại đường hoàng bước vào, còn được coi là "thượng khách" mà "mời" đến. Tuy cái "mời" này chẳng giống với cái "mời" kia, nhưng rốt cuộc cũng là danh chính ngôn thuận.
Đại sảnh tầng một đã có vài người đến, nhưng Khương Lê được mời lên tầng hai.
Phòng trà tầng hai.
Thủ phụ phủ đã là nơi xa hoa bậc nhất, nhưng Vọng Tiên Lâu còn tinh tế hơn cả Khương gia. Chỉ riêng tấm thảm trải sàn đã là gấm vóc Ba Tư thêu hoa, trên trần nhà còn điểm xuyết đá quý. Hương thơm thoang thoảng trong phòng, Khương Lê không nhận ra là hương gì, nhưng quả là dễ chịu vô cùng. Dùng lời Tiết Chiêu mà nói, thì chính là "Nhìn là biết đắt tiền".
Tại phòng trà "nhìn là biết rất đắt" trên tầng hai Vọng Tiên Lâu, Văn Kỷ vén rèm cho Khương Lê bước vào.
Khương Lê nhìn thấy những người bên trong.
Ngoài Cơ Hành ra, còn có hai người khác khiến nàng bất ngờ. Một người là văn sĩ mặc áo xanh để râu dê, khẽ mỉm cười với nàng. Khương Lê không quen biết người này, chỉ đáp lễ bằng một nụ cười. Người còn lại thì nàng có quen biết, chính là vị khảo quan môn "Ngự xạ" năm xưa ở trường luyện tập, Thượng khinh xa Đô úy Khổng Uy, thường được gọi là Khổng Lục.
Khổng Lục trông thấy Khương Lê có vẻ rất vui, cất giọng khàn khàn chào: "Khương nhị tiểu thư." Dường như muốn trò chuyện với nàng vài câu, nhưng nghĩ mãi không ra lời nào thích hợp, đành buột miệng khen ngợi: "Khương nhị tiểu thư cưỡi ngựa giỏi, b.ắ.n tên cũng cừ lắm!"
Giọng điệu cứ như đang khen ngợi binh sĩ dưới trướng mình.
Lục Cơ và Cơ Hành đều liếc nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Khổng Lục gãi đầu, cười trừ rồi im bặt.
Lúc này Khương Lê mới đưa mắt về phía Cơ Hành. Công tử trẻ tuổi hôm nay vận trường bào đỏ nhạt, sắc tuy nhạt mà càng tôn lên dung mạo diễm lệ. Làn da hắn so với nữ tử điểm phấn tô son còn trắng mịn hơn, môi hắn so với hoa đào tháng tư còn hồng nhuận hơn. Trắng lại càng trắng, đỏ lại càng đỏ, đôi mắt lại là màu hổ phách trong suốt, cả người tựa như không vướng bụi trần. Hắn đứng nơi nào, nơi đó tựa như một bức họa, dù chỉ lười biếng mân mê chiếc quạt xếp bằng chỉ vàng trong tay, cũng đẹp đến mức có thể nhập vào tranh bất cứ lúc nào.
"Túc quốc công tìm ta có việc gì?" Khương Lê hỏi. Nàng thật sự không hiểu Cơ Hành tìm nàng đến để làm gì.
Cơ Hành nhìn nàng, bất chợt mỉm cười: "Chúng ta dù sao cũng có chút giao tình, Khương nhị tiểu thư không cần khách sáo. Hôm nay Trung Thu, trên đường gặp nhau là có duyên, Kim Mãn Đường ở Vọng Tiên Lâu hát hí khúc, mời nhị tiểu thư cùng thưởng thức."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/87-5.html.]
Khương Lê kinh ngạc, họ nơi nào còn có chút giao tình, nói về giao tình, đều là những mối nghiệt duyên. Cơ Hành từng thấy nàng trên núi Thanh Thành tính kế Tĩnh An sư thái và Liễu Ngộ, cũng từng thấy nàng xúi giục Thẩm Như Vân khuấy đục một đầm nước xuân của Chu Ngạn Bang và Khương Ngọc Nga. Mà nàng cũng từng bắt gặp bí mật qua lại giữa Cơ Hành và người nhà họ Lý. Đều biết rõ bí mật của đối phương, vào những lúc nào đó, nói là muốn đưa nhau vào chỗ c.h.ế.t cũng không ngoa. Cơ Hành lại nói một cách thản nhiên như thể họ có nhiều năm quân tử chi giao.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa họ cũng không phải "trên đường gặp nhau là có duyên", rõ ràng là Cơ Hành phái người đến, không cho nàng lựa chọn thứ hai mà "mời" đến.
Khương Lê nói: "Đa tạ Túc quốc công hảo ý, nhưng ta không thích xem hí."
"Nhị tiểu thư nếu muốn sau này hát hí hay hơn, không ngại học hỏi nhiều từ danh ca." Cơ Hành mỉm cười đáp lại.
Khương Lê suýt nữa không nhịn được cười. Lời này của Cơ Hành, dường như lại nhắc nhở nàng về chuyện cung yến. Thật là, một việc nàng làm sai chính là không nên để Cơ Hành nắm thóp, suốt ngày bị uy h.i.ế.p như vậy!
Khổng Lục nhìn quanh, đối với bầu không khí vi diệu giữa Cơ Hành và Khương Lê rất khó hiểu, nhưng hắn vẫn khá hòa nhã, nói với Khương Lê: "Khương nhị tiểu thư, vừa rồi ở trên lầu thấy người bên cạnh không có một thị vệ nào, cũng không có người nhà, chẳng lẽ lạc mất người nhà rồi? Hằng năm ở hội đèn lồng, nữ nhân bị lạc không ít, kẻ xấu cũng nhiều, cho dù có thành thủ bị, cũng không phải là vạn sự an toàn. Chi bằng đợi xem xong buổi biểu diễn này, chúng ta tìm người hộ tống người về phủ, để người và người nhà đoàn tụ, tránh xảy ra bất trắc."
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười", huống chi Khổng Lục trông chân thành chất phác hơn Cơ Hành nhiều, Khương Lê cũng khó sinh ra ác cảm. Hơn nữa lời Khổng Lục nói cũng không phải không có lý. Nhìn thấy màn đêm càng tối, đèn hoa trên đường phố càng lúc càng sáng, người ra ngoài thưởng nguyệt cũng càng lúc càng đông đúc, lúc này một mình len lỏi trong đám đông thật sự không phải là một việc sáng suốt. Thấy Đồng Nhi và Bạch Tuyết cũng lộ vẻ lo lắng trên mặt, Khương Lê liền quyết định, tạm thời làm theo lời Khổng Lục nói.
Nàng chợt nở một nụ cười, vẻ mặt rất dịu dàng, nói: "Đa tạ Khổng đại nhân."
Khổng Lục có chút thụ sủng nhược kinh, lại không nhịn được đắc ý liếc nhìn Lục Cơ một cái: "Thế nào, ta không làm cô nương sợ chứ? Ta còn chưa già lắm chứ?"
Lục Cơ ngoảnh mặt đi, lười nhìn bộ dạng ngu ngốc này của hắn.
Đang nói chuyện thì dưới lầu bỗng vang lên âm thanh mở màn đặc trưng của gánh hát. Buổi biểu diễn của Kim Mãn Đường sắp bắt đầu rồi, đây là vở diễn đầu tiên.