Trọng Sinh Chi Khương Lê - 91 (1)
Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:35:45
Lượt xem: 115
Nhưng từ khi theo Thẩm Ngọc Dung sau khi hắn đỗ Trạng nguyên ra ngoài giao thiệp, Khương Lê đã học được cách ứng xử quà cáp. Ở Đồng Hương, Tiết Hoài Viễn vốn thanh liêm, không nhận quà biếu của ai. Nhưng ở Yên Kinh Thành thì khác, đôi khi quà đáp lễ không thể quá sơ sài, mà nếu quý giá quá thì Thẩm phu nhân lại phàn nàn, nàng đành phải lén lấy một phần của hồi môn ra bù vào.
Nghĩ đến giờ đây Thẩm Ngọc Dung đã không còn phải bận tâm đến chuyện này nữa, công chúa Vĩnh Ninh vốn không thiếu tiền bạc, dù có phải đáp lễ hậu hĩnh đến đâu cũng chẳng đến nỗi túng thiếu, tất nhiên cũng không cần phải bỏ thêm của hồi môn vào nữa.
Khương Lê đã chuẩn bị những món quà khác nhau cho ba cựu phụ, hai cựu mẫu, Diệp tổ mẫu và các biểu huynh, biểu tỷ. Nàng còn đặc biệt hỏi thăm Diệp Minh Hiên về tính cách từng người để chọn quà cho phù hợp, và những món đồ đã mua khiến nàng rất ưng ý.
Đến trưa, cả nhóm tùy ý dùng bữa ở một tửu lâu trong thành. Thấy mưa vẫn chưa dứt, Đồng Nhi nói: "Xem chừng cơn mưa này còn lâu mới tạnh, tiểu thư, hay là chúng ta ăn xong rồi về thôi. Bên ngoài có gì đâu mà chơi."
Khương Lê suy nghĩ một lát rồi nói: "Không về, chúng ta đi Yên Vũ Các."
"Yên Vũ Các?" Đồng Nhi và Bạch Tuyết đồng thanh ngạc nhiên, hỏi, "Đó là nơi nào ạ?"
"Là một lầu các gần Bạch Lộ Loan, nghe nói ngắm cảnh mưa ở đó rất đẹp. Ta về Yên Kinh đã lâu mà mới chỉ nghe danh chứ chưa có dịp đến đó. Hôm nay mưa đẹp thế này, vừa hay có thể chiêm ngưỡng một phen. Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, chúng ta đi ngay bây giờ đi."
Bạch Tuyết vốn luôn nghe lời Khương Lê nên hoàn toàn không có ý kiến gì. Đồng Nhi thấy vậy cũng đành đồng ý, nhưng nhìn Khương Lê hỏi: "Tiểu thư nghe chuyện Yên Vũ Các ở đâu vậy? Nô tỳ chưa từng nghe qua bao giờ."
"Tình cờ nghe người khác nói thôi." Khương Lê thản nhiên đáp: "Không phải là nơi nổi tiếng, nên ít người biết đến. Chẳng phải có câu nói đó sao, phong cảnh đẹp nhất thường ẩn mình trong những góc khuất không người."
Đồng Nhi gật đầu như hiểu ra điều gì đó.
Khương Lê nhấp ngụm trà, tâm trí lơ đãng trôi về phương xa.
Lúc ấy, vì việc mừng thọ mà nàng bị sẩy thai, nguyên khí tổn thương nặng, nằm liệt giường. Hay tin Tiết Chiêu qua đời, nàng cố gắng bò dậy. Nhưng Đồng Hương cách Yên Kinh quá xa, nàng không thể mang theo thân thể bệnh tật đem hài cốt Tiết Chiêu về quê. Thẩm phu nhân cũng không cho phép nàng làm vậy, bà coi nàng là nỗi nhục của Thẩm gia, không thể ra khỏi cửa làm trò cười cho thiên hạ. Ngay cả việc nhặt xác cho Tiết Chiêu cũng là do Thẩm Ngọc Dung rộng lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/91-1.html.]
Thẩm Ngọc Dung nói với nàng, Yên Vũ Các phong cảnh hữu tình, ít người qua lại, là một nơi không tồi. Nếu Tiết Chiêu an nghỉ nơi đây cũng là điều tốt. Ngày sau có cơ hội, đợi nàng khỏe lại rồi đưa Tiết Chiêu về quê nhà.
Lúc ấy, nàng đúng là đầu bù tóc rối, yếu đuối không nơi nương tựa, với Thẩm Ngọc Dung cảm kích đến rơi lệ. Bản thân gặp phải chuyện xấu hổ, Thẩm Ngọc Dung vẫn có thể nhớ đến tình nghĩa trước đây mà suy nghĩ thay cho nàng, quả thực là rất tốt.
Nhưng sau này mới biết, chuyện của mình vốn dĩ là do Thẩm Ngọc Dung một tay gây ra. Vĩnh Ninh công chúa cấu kết với quan lại xấu xa hại c.h.ế.t Tiết Chiêu, Thẩm Ngọc Dung sẽ không biết sao? Bọn họ chính là kẻ g.i.ế.c người, thế mà vẫn còn giả vờ một bộ đồng cảm đau buồn, thật là làm người ta buồn nôn.
Nghĩ đến điều này, Khương Lê cau mày, chỉ cảm thấy Yên Vũ Các dù đẹp đến đâu, cũng là xuất phát từ ý định của Thẩm Ngọc Dung, chưa chắc không có ý nghĩ của Vĩnh Ninh công chúa. Nàng không muốn Tiết Chiêu sau khi c.h.ế.t vẫn bị hai người này sắp đặt, hiện nay thì không có cách nào, nhưng rồi sẽ có một ngày, càng nhanh càng tốt, nàng sẽ mang theo Tiết Chiêu rời khỏi Yên Vũ Các, rời khỏi Yên Kinh thành.
Khương Lê đặt chén trà xuống, nói: "Ta ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Đồng Nhi và Bạch Tuyết lờ mờ cảm thấy Khương Lê dường như có chút u uất, nhìn nhau một cái, đều mơ hồ không hiểu, chỉ đành đi theo Khương Lê rời đi.
Bạch Lộ Loan ở một chỗ ven hồ gần thành Yên Kinh. Trước đây, vào thời triều trước, có một vị văn nhân sống ở nơi đó, nuôi một đàn bạch lộ. Sau đó, vị văn nhân qua đời, bạch lộ cũng bay đi mất, nhưng cái tên Bạch Lộ Loan lại bị giữ lại. Yên Vũ Các thì tọa lạc không xa Bạch Lộ Loan.
Phần mộ của Tiết Chiêu nằm dưới một gốc đào phía sau Yên Vũ Các.
Đồng Nhi và Bạch Tuyết lần đầu tiên đến Bạch Lộ Loan, chỉ thấy nước hồ xanh biếc, Yên Vũ Các tổng cộng sáu tầng, đứng trên lầu các nhìn xuống, cả tòa lầu các đều ẩn hiện trong màn mưa bụi mịt mờ. Mặt hồ dâng lên những gợn sóng nhỏ li ti, nước trời giao hòa, hòa thành một màu.
Đồng Nhi rất kích động, nói: "Thật đẹp a. Cô nương, mưa bụi ở Yên Vũ Các quả thật rất đẹp!"
Khương Lê cười nói: "Các ngươi ngồi trước một lát, ta đi xem cây đào kia."
Bạch Tuyết vội vàng nói: "Nô tỳ cũng đi."