Trọng Sinh Chi Khương Lê - 94 (4)
Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:42:17
Lượt xem: 121
Khi Khương Lê bước ra khỏi phòng, Đồng Nhi và Bạch Tuyết đã gần như không thể kiềm chế được nữa, sợ Khương Lê bị "Quỳnh Chi cô nương" kia làm hại, thấy Khương Lê bình an vô sự đi ra, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng Nhi còn muốn nhìn vào bên trong, chỉ thấy một bóng lưng vận váy lam ngồi trước bàn trang điểm, vai khẽ rung lên, dường như đang nức nở.
Đồng Nhi kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cô nương Quỳnh Chi lại khóc? Không lẽ nào Khương Lê lại đi ức h.i.ế.p người ta? Khương Lê chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể ức h.i.ế.p người khác đến mức khóc lóc như vậy?
Khương Lê nói: "Đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi."
Đồng Nhi vội vàng thu lại suy nghĩ trong lòng, nhanh chóng cùng Bạch Tuyết đuổi theo bước chân của Khương Lê.
Bước chân của Khương Lê không thể nói là nhẹ nhàng, nhưng cũng không còn nặng nề như lúc đến nữa.
Việc nhờ Quỳnh Chi giúp đỡ, kỳ thực lúc đầu nàng cũng không có nắm chắc. Chỉ là dựa vào lần gặp gỡ trước đây khi nàng còn là Tiết Phương Phỉ, nàng mơ hồ cảm thấy Quỳnh Chi có tình ý với Tiết Chiêu. Nhưng chút tình ý ấy đã qua rất lâu rồi, không biết giờ còn sót lại bao nhiêu.
Thiên hạ đồn rằng kỹ nữ bạc tình, kép hát vô nghĩa, chốn thanh lâu chẳng có tấm chân tình. Nhưng Khương Lê lại nghĩ khác, nữ nhân nơi chốn phồn hoa một khi đã nặng tình thì lại tuyệt đối hơn người thường gấp bội. Ván bài này xem như nàng đã thắng, Quỳnh Chi vẫn còn vương vấn tình xưa với Tiết Chiêu, cái c.h.ế.t của hắn đã khiến nàng ấy cảm động và bằng lòng giúp đỡ. Đây là chuyện tốt hơn hết thảy.
Chỉ cần có tin tức của Đồng Hương, biết được tình hình của Tiết Hoài Viễn, chuyến đi này của nàng xem như không uổng công. Biết rõ tình hình rồi mới dễ bề tính kế, tìm cớ quay về Đồng Hương cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
Cả ba người quay trở ra bằng con đường cũ. Đồng Nhi vốn định tìm người dẫn đường kẻo đi nhầm, nhưng thấy Khương Lê không chút do dự, cứ như đã quen thuộc đường đi lối lại ở đây, nàng bèn thôi, thầm nghĩ tiểu thư nhà mình đúng là có trí nhớ tốt, chỉ đi một lần là nhớ đường ngay.
Vừa ra đến cửa sau, không thấy nữ nhân lúc nãy ra đón khách đâu mà lại chạm mặt một nam nhân. Bởi vì đến cửa sau toàn là các phu nhân tìm phu quân, còn nam nhân thì vào bằng cửa trước nên Khương Lê không khỏi tò mò nhìn người nọ vài lần.
Là một nam nhân trung niên cường tráng, y phục có phần kỳ lạ, không giống người Tương Dương, mà như võ phục có mang giáp. Người này trên má trái có một vết sẹo dài bằng ngón tay, mang chút khí chất giang hồ, trông như không hợp với chốn phồn hoa này.
Nam nhân đó dường như cũng không ngờ từ bên trong lại đột nhiên đi ra một cô nương, hơn nữa vừa nhìn đã biết không phải cô nương trong thanh lâu, nên không khỏi nhìn thêm vào Khương Lê hai lần.
Trong lúc hai người nhìn nhau, chỉ cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ, như thể đã quen biết, nhưng Khương Lê rõ ràng chưa từng gặp nam nhân này. Trong thoáng chốc suy nghĩ, người kia đã lướt qua nàng, đi vào trong.
Khương Lê dừng bước, quay đầu nhìn lại, nam nhân đó đã lên lầu, biến mất không thấy bóng dáng, có lẽ là khách làng chơi đến đây tìm vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/94-4.html.]
"Tiểu thư có cảm thấy có gì không ổn không?", Bạch Tuyết thấy Khương Lê quay đầu nhìn nam nhân đó, liền hỏi.
"Không có gì." Khương Lê nghĩ trái nghĩ phải cũng không nhớ ra đã gặp người này ở đâu, nhưng cảm giác kỳ lạ này không hề khó chịu. Đứng ở đây khó tránh khỏi gây chú ý, nàng liền nói: "Đi thôi."
Cùng hai nha hoàn không quay đầu lại đi ra khỏi Tịch Hoa Lâu.
...
Khương Lê vừa ra khỏi Tịch Hoa Lâu, Văn Kỷ liền bẩm báo việc này cho Cơ Hành ở trong lầu: “Khương nhị tiểu thư đã vào Tịch Hoa Lâu, gặp gỡ cô nương nổi tiếng nhất Tịch Hoa Lâu là Quỳnh Chi."
"Quỳnh Chi..." Lục Kỷ trầm ngâm, "Nàng ta cố ý đi tìm Quỳnh Chi sao?"
"Đúng vậy, Quỳnh Chi là đệ nhất mỹ nhân của Tịch Hoa Lâu, có ám vệ canh giữ trước phòng, người được phái đi không thể nghe được họ nói gì. Nhưng nhị tiểu thư của Khương gia ở trong phòng Quỳnh Chi hơn một nén nhang mới ra ngoài, không phải là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi. Sau khi nàng ta rời đi, Quỳnh Chi dường như rất kích động, một mình ở trong phòng, hôm nay đóng cửa không tiếp khách."
Cơ Hành nhướng mày: "Như vậy sao."
"Thưa đại nhân, chi bằng cho người đi tìm cô nương Quỳnh Chi này," Lục Kỷ đề nghị, "Xem Khương nhị tiểu thư rốt cuộc đã nói gì với nàng ta."
“Không thể nào.” Cơ Hành khẽ cười.
“Vì sao?”
Văn Kỷ chủ động giải thích: “Quỳnh Chi này không phải kẻ tầm thường, mềm mỏng cứng rắn đều vô dụng. Từ nhỏ đã được tú bà Tịch Hoa lâu rèn giũa, sắc nước hương trời. Vô số khách làng chơi muốn chuộc thân cho nàng, thậm chí có cả công tử nhà quyền quý muốn cưới nàng làm vợ cả, đều bị nàng cự tuyệt. Kỹ nữ khác bán thân là để dành dụm tiền bạc chuộc lại tự do, Quỳnh Chi không thiếu tiền, cũng chẳng màng tự do, vinh hoa phú quý không cám dỗ được nàng, vị trí phu nhân danh giá cũng chẳng lay chuyển được ý nàng.”