Trọng Sinh Chi Khương Lê - 97(2)
Cập nhật lúc: 2024-07-15 11:41:22
Lượt xem: 60
Hắn nói một hơi dài.
“Lệ Chính Đường bị đập phá?” Trác thị choáng váng suýt ngất.
"Đúng là vậy." A Phúc kéo kéo y phục, "Tiểu nhân nếu không phải dáng người nhỏ chạy nhanh thì đã không thể về phủ báo tin được. Bọn họ đập phá đến đỏ cả mắt, người của Lệ Chính Đường một người cũng không cho ra ngoài."
"A Phúc," Khương Lê hỏi: "Đến đập phá cửa hàng đều là những người nào?"
Lệ Chính Đường là sản nghiệp của Diệp gia, thành Tương Dương không ai không biết Diệp gia. Dám đến Lệ Chính Đường đập phá, gan không nhỏ.
A Phúc lúc này cũng không để ý người hỏi chuyện này có phải là biểu tiểu thư cần đề phòng không, lập tức trả lời: "Chỉ là chút bá tánh bình thường."
"Từ đâu đến thứ dân đen, dám ở Lệ Chính Đường làm càn, sống chán rồi!" Diệp Như Phong nổi giận đùng đùng, "Sao không báo quan?"
"Quan sai đều đã bắt lão gia nhà ta rồi, thiếu gia, còn báo cái cửa quan nào nữa." A Phúc khóc tang trả lời.
Khương Lê hỏi: "Vậy bọn họ vì sao lại đập phá cửa hàng, vô duyên vô cớ, Lệ Chính Đường có chọc giận bọn họ không mà bọn họ lại đến gây chuyện?"
"Nghe nói là vì chuyện Cổ Hương Đoạn." Sắc mặt A Phúc cũng có chút ngưng trọng, "Bá tánh đến nói, mặc y phục làm từ Cổ Hương Đoạn nhà ta bị nổi mẩn ngứa, nay các tiệm may ở Tương Dương đều không nhận Cổ Hương Đoạn nữa. Nhưng Cổ Hương Đoạn đã bán ra ngoài vẫn còn gây hại cho người ta, mấy hôm trước, có người mặc Cổ Hương Đoạn, rồi không còn nữa."
Chết người rồi sao?
Diệp Gia Nhi đột nhiên bịt miệng, là nữ tử của nhà buôn, nàng biết rõ, một khi lời đồn "Cổ Hương Đoạn sẽ hại c.h.ế.t người" lan truyền, Diệp gia thật sự không còn khả năng xoay chuyển.
Mà hiện tại, lời đồn này đã lan truyền ra ngoài.
Trác thị và Quan thị gần như muốn ngã quỵ.
Diệp Như Phong nắm chặt tay.
A Phúc nhìn mọi người trong phòng, không biết vì sao, lại dâng lên vài phần thê lương. Hiện giờ Diệp đại gia và Diệp nhị gia đều bị mời đến nha môn, Diệp tam gia đi tìm người cũng không biết hiện giờ thế nào, Diệp lão phu nhân bệnh nằm liệt giường, còn lại một nhà người, Diệp Như Phong còn non nớt, những người khác đều là nữ nhi yếu đuối. Nhưng nguy cơ của Diệp gia đến quá hung hãn, phải làm sao mới được?
"Con đến Lệ Chính Đường." Diệp Như Phong nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/972.html.]
"Như Phong, con bây giờ đi có thể làm gì?" Trác thị ngăn cản.
"Nương, con không đi thì có thể làm gì? Lệ Chính Đường là cơ nghiệp tổ tông gây dựng nên, không thể hủy hoại trong tay chúng ta. Hiện giờ trong nhà chỉ có con là nam tử, con phải đi." Hắn nói: "Con nhất định phải đi."
Trác thị ngẩn người buông tay.
Khương Lê lại có vài phần thưởng thức, tuy Diệp Như Phong quả thật nhìn không được trưởng thành cho lắm, nhưng hắn có thể nhận rõ trách nhiệm của mình, quả là phẩm chất hiếm có. Lúc then chốt không bao giờ lùi bước, điểm này, và Tiết Chiêu thật giống nhau.
Ánh mắt của nàng bỗng trở nên dịu dàng.
"Muội đi cùng biểu ca." Khương Lê nói: "Không cần sợ, để muội nghĩ cách."
"Ngươi..." Diệp Như Phong đang định mở miệng, Diệp Gia Nhi đã kéo tay Khương Lê: "Ta cũng đi."
...
Lệ Chính Đường lúc này, bên ngoài đang một mảnh hỗn loạn.
Đường phố bị vây kín mít, các chưởng quầy của các cửa hàng xung quanh đều dựa cửa xem trò vui. Trước đây Lệ Chính Đường chiếm mảnh đất tốt nhất Tương Dương, buôn bán tốt không kể xiết, khó tránh khỏi khiến người ta ghen tị. Đồng nghiệp xem thường nhau, cho dù không cùng nghề, cũng nhiều người đố kị. Hiện tại thấy Lệ Chính Đường gặp vận rủi, bề ngoài thương cảm, trong lòng lại không khỏi vui mừng.
Luôn không muốn thấy người khác tốt đẹp hơn mình.
A Thuận chắn ở cửa, tuy hắn không cao, nhưng những năm này đi theo Diệp Minh Dực khắp nơi, ít nhiều cũng biết chút võ nghệ, cũng có chút khí phách giang hồ. Cửa Lệ Chính Đường lúc này không bị phá vỡ, chính là vì hắn chỉ huy hộ vệ ngăn cản. Cho dù vậy, tủ cạnh cửa...
Đều bị đập phá hoàn toàn, trên đất ngổn ngang toàn vải vóc bị xé rách, đám đông kích động, còn liên tục có người mới kéo đến, tay cầm gậy gộc.
Hai tay khó địch lại bốn tay, cứ tiếp tục thế này, hắn cũng sắp không ngăn được nữa.
A Thuận trong lòng kêu khổ không ngừng, nếu Diệp Minh Dực ở đây thì còn đỡ, có lẽ cũng có thể dọa được người ta. Nhưng Diệp Minh Dực lại biến mất đúng lúc này, hắn một mình dù có dốc hết sức lực, cũng không thể ngăn được đám đông liên tục kéo đến.
Trong đám đông có gia đinh do nhà giàu phái đến, cũng có bá tánh bình thường trông không phải nhà giàu, đều là gương mặt phẫn nộ la hét.
"Diệp gia mưu tài hại mạng, Cổ Hương đoạn hại c.h.ế.t người rồi!"
"Gian thương Diệp gia! Mau gọi chủ nhà họ Diệp ra đây!"