Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-06-20 15:16:35
Lượt xem: 8
“Trời ạ, đây là cái gì?”
Khương Ấu Dao sợ hãi thét lên một tiếng, trong nháy mắt liền biến bầu không mới còn vui vẻ hòa thuận ở trong đình tan mất. Các tân khách ở gần đó cũng theo bản năng nhìn vào chiếc hộp ở trong tay Khương Ấu Dao.
Khương Nguyên Bách cùng Khương lão phu nhân cách khá xa, không thấy rõ rốt cuộc trong hộp là cái gì. Lư thị cùng Dương thị đứng dậy ngẩng đầu nhìn quanh, Khương Cảnh Duệ đứng ở nam khách, muốn lên đằng trước nhìn rõ ràng, lại bị Khương Nguyên Bình giữ chặt.
Khương Ấu Dao còn chưa kịp lên tiếng, nha hoàn Kim Hoa bên người nàng ta đã đưa tay nâng vật trong hộp lên, ngẩng đầu căm tức nhìn về phía Khương Lê, quát: “Nhị tiểu thư, ngài đây là ý gì?”
Lúc này mọi người mới nhìn rõ ràng, thứ mà nha hoàn bưng trong tay, là một bộ trang sức được khảm hồng ngọc. Thoạt nhìn bộ trang sức này có giá trị không nhỏ. Chỉ là trên bề mặt hồng ngọc tất cả đều là vết đ.â.m đâm chằng chịt, khiến người nhìn thấy liền không khỏi hít vào ngụm khí lạnh.
“Nhị tiểu thư, các nô tì biết trong lòng ngài không thoải mái, cũng không thích Tam tiểu thư, nhưng đây là lễ cập kê của Tam tiểu thư, ngài lại đưa lễ vật như vậy, cũng thực sự quá đáng!” Ngữ khí của nha hoàn này đối với Khương Lê thực sự không được tính là cung kính, nếu là ở trong phủ của người khác, cho dù bị gán tội danh không coi ai ra gì, còn bất kính với chủ tử cũng không đủ. Nhưng mà ở đây, lại chẳng có ai so đo với hành động của nàng ta, ngược lại còn được người tán dương là trung bộc hộ chủ.
Ánh mắt của Khương Lê nhìn vào bộ trang sức hồng ngọc trên tay Kim Hoa, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, lông mày lập tức nhíu lên, lắc đầu nói: “Không phải, từ sau khi mua, bộ trang sức hồng ngọc này đã được cất kỹ, ta chưa hề chạm qua. Ta cũng không biết vì sao nó lại biến thành thế này."
"Có phải là có hiểu lầm gì không?"Quý Thục Nhiên cũng đi tới, vẻ mặt của bà ta không có chút nào hoài nghi đối với Khương Lê, ngược lại giống như là rất quan tâm săn sóc, hỏi: "Có phải là bộ trang sức này có vấn đề, Lê nhi bị người ta lừa?"
"Làm sao có thể?" Đồng Nhi lanh mồm lanh miệng, lập tức nói: "Đây là lễ vật mà cô nương cố ý đi Cát Tường lâu chọn cho Tam tiểu thư nhân dịp cập kê, tốn hơn bốn trăm lượng bạc. Trang sức ở Cát Tường lâu, sao có thể có vấn đề chứ?"
Đúng là mua ở Cát Tường lâu.
Các tân khách vẻ mặt khác nhau nhìn về phía Khương Lê, đã có thể lấy ra bốn trăm lượng bạc mua trang sức cho Khương Ấu Dao, thứ nhất nói rõ Khương Lê ra tay hào phóng, thứ hai cũng nói rõ phủ Thủ Phụ cũng không bạc đãi Khương Lê, trong tay Khương Lê vẫn còn dư dả, các Ngự Sử muốn vạch tội cũng vạch không được chuyện này.
"Không phải là trang sức có vấn đề, vì sao đang êm đẹp trang sức lại bị hỏng, hơn nữa, đây rõ ràng chính là vết d.a.o đâm." Khương Ngọc Nga đột nhiên mở miệng, nàng ta nói: "Nhị tỷ, tỷ không thích Tam tỷ thì thôi đi, sao lại vô duyên vô cớ phá hỏng bộ trang sức như thế này chứ?"
Dương thị không ngờ tới nữ nhi của mình đột nhiên lại mở miệng, muốn đi lên che miệng của Khương Ngọc Nga nhưng không kịp. Khương Ngọc Yến sợ hãi kéo góc áo của Khương Ngọc Nga một cái, cúi đầu không nói chuyện. Trong lòng Khương Ngọc Nga vô cùng đắc ý, tất nhiên nàng ta biết hai mẫu nữ của đại phòng không thích Khương Lê, có thể làm cho Khương Lê ngột ngạt, đại phòng nhất định sẽ vui vẻ. Thứ nhất có thể lấy lòng đại phòng, thứ hai, Khương Ngọc Nga cũng không thích Khương Lê.
Khương Ấu Dao người này có Quý gia làm chỗ dựa, Khương Lê thì có cái gì? Mẫu thân đã không còn, đáng đời phải bị người ta chà đạp, làm sao còn có thể ngồi mát ăn bát vàng ở vị trí đích nữ. Khương Ngọc Nga hận chỉ hận vì Khương Lê không rơi xuống vị trí giống như mình, thậm chí còn thảm hơn so với mình, trong lòng nàng ta liền vui vẻ.
Khương Lê nhìn về phía Khương Ngọc Nga, ánh mắt của nàng không bối rối, chỉ là có chút khó hiểu, đối mặt Khương Ngọc Nga mở miệng: "Ngũ muội vì cớ gì nói ra lời ấy, ta cũng không phải không thích Tam muội."
"Cớ gì lại nói ra lời ấy?" Khương Ngọc Nga nhìn lướt qua quý Thục Nhiên, nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt của Quý Thục Nhiên lộ ra vẻ hài lòng, trong lòng tràn đầy sức mạnh, nói tiếp: "Nếu tỷ thật sự thích Tam tỷ, lúc trước cũng sẽ không đẩy ngã Đại bá mẫu, hại Đại bá mẫu đẻ non. Tỷ ở trong am ni cô ngây người mấy năm, chỉ sợ là trong lòng đối với Đại bá mẫu có oán hận. Cho nên, tỷ dứt khoát đem hận ý phát tiết lên bộ trang này, còn cố ý đưa nó cho Tam tỷ, chính là nguyền rủa Tam tỷ!"
"Ngọc Nga con câm miệng!" Dương thị vốn là người có tính tình nhút nhát sợ chuyện, nhìn thấy Khương Ngọc Nga càng nói càng quá phận, nhịn không được mở miệng ngắt lời nàng ta. Phải biết ở trong toàn bộ Khương gia, địa vị của tam phòng là kém nhất, Lúc này Khương Ngọc Nga lấy lòng Khương Ấu Dao thì không sai, nhưng mà lại đắc tội với Khương Lê. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cho dù Khương Lê có nghèo túng như thế nào thì cũng là con gái ruột của Khương Nguyên Bách, ai mà biết được tương lai một ngày nào đó nàng có quật khởi hay không?
Những điều Khương Ngọc Nga muốn nói đều đã nói xong, cũng thức thời không lên tiếng nữa. Lại nhìn tân khách ở chung quanh, nhìn ánh mắt của Khương Lê, trong lòng mang theo một chút kiêng kị.
Khương Lê sát mẫu thí đệ, tình cảnh đẫm huyết này tựa như lại một lần nữa bày ra ở trước mặt mọi người, đồng thời lần này, bởi vì Khương Ngọc Nga, trong đầu của mọi người lại hiện lên một cảnh tượng, ở dưới ánh đèn, Khương Lê dùng đao hung hăng từng đao từng đao đ.â.m c.h.é.m vào bộ trang sức.
Lòng dạ rắn rết, tâm ngoan thủ lạt.
Rốt cuộc Liễu phu nhân không nhịn được nữa, bà và Diệp Trân Trân là bằng hữu tốt, lúc ở trên núi Thanh Thành có duyên cùng Khương Lê gặp mặt một lần, không hiểu vì sao lại rất thích Khương Lê, mắt thấy hài tử của hảo hữu trở thành mục tiêu công kích, bà nói: "Khương nhị tiểu thư là người có tâm địa thiện lương, không phải người như vậy."
Vừa dứt lời, cũng không biết là vị phu nhân nào ở trong đám người nhỏ giọng nói một câu: “Nhìn thì có vẻ tâm địa thiện lương nhưng lại là kẻ đáng sợ nhất, biết người biết mặt không biết lòng.”
Lời nói tuy nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng. Liễu phu nhân tức đến xanh mặt.
Đúng lúc này Khương Ấu Dao lại nhỏ giọng khóc thút thít, bình thường nàng ta đều trưng ra bộ dáng hồn nhiên ngây thơ, đến lúc khóc lên, hai mắt đẫm lệ doanh tròng, ngược lại khiến người ta vô cùng thương tiếc. Nàng ta nhỏ giọng thút thít: "Nhị tỷ vì sao lại đối đãi với muội như thế, muội vốn tưởng rằng, Nhị tỷ sớm đã tháo gỡ khúc mắc với chúng ta…”
"Ta cũng chẳng có khúc mắc gì, cũng không làm hỏng bộ trang sức này." Khương Lê nhìn nàng ta, hình như có hơi bất đắc dĩ: "Chỉ là các người không tin thôi."
"Người xấu! Người xấu!" Khương Bính Cát đột ở trong tay ma ma trong đột nhiên hét lên.
“Náo loạn đủ chưa!" Khương lão phu nhân đột nhiên hét to một tiếng, bà vịn quải trượng được nha hoàn nâng đỡ đứng dậy. Bà lạnh lùng nhìn xung quanh một chút, các tân khách nhất thời im lặng. Khương lão phu nhân nhìn về phía Khương Lê, lạnh nhạt nói: "Bộ trang sức này thật sự không phải do ngươi làm hỏng?"
Khương Lê đáp: "Không phải."
"Ngươi chứng minh như thế nào?" Bà hỏi.
Khương Lê nhìn về phía bên cạnh của Khương lão phu nhân, Khương Nguyên Bách cũng nhìn nàng, ánh mắt có chút d.a.o động. Quý Thục Nhiên thì lấy tay áo che mặt, phảng phất như vô cùng thương tâm. Lư thị thì ngược lại, ngay cả giả bộ cũng không thèm, vẻ mặt một bộ xem kịch vui, về phần Dương thị đang đảo mắt nhìn quanh, hình như đang nhắc nhở Khương Ngọc Nga cái gì đó.
Toàn bộ Khương phủ, tất cả đều tỏ vẻ sống c.h.ế.t mặc bay bây. Ngoại trừ một người là Đồng Nhi, bên cạnh nàng chẳng còn ai.
"Có thể để cho nha hoàn Hương Xảo của ta đến làm chứng cho ta." Khương lê nói: "Sau khi mua trang sức, Hương Xảo vẫn luôn thấy ta bảo quản, ta không có chạm qua."
Khương lão phu nhân phân phó người bên cạnh: “Gọi Hương Xảo đến đây."
Lát sau, Hương Xảo bị người đưa tới. Khương Lê hỏi nàng: "Hương xảo, bộ trang sức kia là do ngươi thay ta bỏ vào trong hộp, ngươi cũng nhìn thấy rõ ràng, ta cũng chưa từng chạm vào."
Hương Xảo cúi đầu, thân thể run nhè nhẹ, thật lâu cũng không thấy đáp lời, vào lúc mọi người đang cảm thấy kỳ quái trong lòng, đột nhiên Hương Xảo lại quỳ rạp xuống đất, khóc ròng nói: "Nhị tiểu thư, thật xin lỗi, nô tỳ không thể nói láo." Không đợi Khương Lê mở miệng, nàng ta lại quay mặt dập đầu về phía Khương lão phu nhân, hô: "Lão phu nhân, nô tỳ đều nói tất cả, bộ trang sức kia, chính là Nhị tiểu thư cầm đao phá hỏng, nô tỳ tận mắt nhìn thấy!"
Một khung cảnh bàn tán xôn xao.
Hương xảo đột nhiên lên tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-41.html.]
Người phản ứng kịch liệt nhất lại không phải là Khương Lê, mà là Đồng Nhi. Đồng Nhi lập tức ngăn ở trước mặt Khương Lê, giống như gà mái bảo vệ gà con đem Khương Lê bảo hộ ở sau lưng, lớn tiếng phản bác: "Nói hươu nói vượn! Ngậm m.á.u phun người! Cô nương nhà ta chưa từng làm loại chuyện này, Hương Xảo, ta thấy lương tâm của ngươi chính là bị sói tha đi rồi, vậy mà nói xấu cô nương nhà ta như thế!"
Hương xảo nhìn cũng không nhìn Đồng Nhi, ngược lại liên tiếp “phanh phanh phanh” dập đầu mấy cái đối với Khương lão phu nhân, khóc ròng nói: "Nô tỳ không dám nói láo, nếu có nửa câu nói dối trá, sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"
"Ngươi!" Đồng Nhi tức đến nỗi nói không ra lời, Hương Xảo người này cũng dám phát loại lời thề độc này, có thể thấy được là người không thèm đếm xỉa đến tình mạng.
Tuy nhiên lời này của Hương Xảo, dường như đã xác nhận tội danh của Khương Lê ván đã đóng thuyền, rốt cuộc muốn khuyên cũng không khuyên được nữa.
Khương Ngọc Nga lại mở miệng trào phúng: "Nhị tỷ, trên người tỷ ngay cả một kiện trang sức cũng không có, lại mua cho Tam tỷ một bộ trang sức nạm hồng bảo ngọc trị giá bốn trăm lượng bạc, ra tay cũng thật sự là hào phóng. Hẳn là tỷ muội tình thâm mới có thể làm đến như thế, tỷ trở về kinh thành chưa tới một tháng, không nghĩ tới tình cảm cùng với tam tỷ lại sâu đậm như vậy.”
Lời này ý tứ chính là, Khương Lê và Khương Ấu Dao vốn có mâu thuẫn, vì sao lại tốt bụng như vậy, hao tài tốn của bỏ ra số bạc lớn như thế để mua một phần lễ vật quý giá đưa cho Khương Ấu Dao trong lễ cập kê, rõ ràng chính là động tay động chân.
Khương Ấu Dao ngẩng đầu, vành mắt nàng ta đỏ bừng, bởi vì ủy khuất, còn cầm khăn lau đi nước mắt ở khóe mắt, bi thương mở miệng nói: "Nhị tỷ, tỷ hồi phủ, muội vô cùng vui vẻ, thật không nghĩ tới, trong lòng vẫn còn có oán hận đối với muội."
"Lê nhi." Vẫn luôn không mở miệng, Quý Thục Nhiên cũng đi lên trước, ôm Khương Ấu Dao vào trong ngực, đau lòng vỗ vỗ cánh tay của Khương Ấu Dao, mới nhìn về phía Khương Lê: “Con nếu như là có điều gì bất mãn với ta, thì có thể nhằm về phía ta. Ta tự nhận làm mẫu thân của con, mọi chuyện điều quan tâm con, thành tâm chờ đợi con. Ta cũng không yêu cầu xa vời rằng con có thể tiếp nhận ta, chỉ mong con coi như vì mặt mũi của phụ thân, người một nhà chúng ta hoà thuận ở chung. Như này cũng liền được rồi, nhưng Ấu Dao là thân muội muội của con, con vì sao ác độc đến thế, quyết tâm nguyền rủa nàng, hẳn là...... Con thật sự là không quan tâm đến huyết thống thân tình ư?" Nói đến chỗ này, dường như thương tâm đến cực điểm, ôm Khương Ấu Dao vào lòng, không cầm lòng được rơi lệ.
Mẫu nữ hai người mảnh mai đáng thương, trong lúc nhất thời khơi dậy được sự đồng tình của không ít người. Nhất là câu nói sau cùng của Quý Thục Nhiên, khiến cho người ta liên tưởng đến Khương Lê từng hại Quý Thục Nhiên mất đi một đứa bé. Chúng phụ nhân ở đây đều mềm lòng, có hài tử, lại càng cảm thấy bất công cho Quý Thục Nhiên. Có người xì xào bàn tán: "Khó trách người ta nói kế mẫu không dễ làm, có một vị tiểu thư như vậy, ngay cả thánh nhân cũng khó xử."
Vẻ mặt của Khương lão phu nhân vẫn trầm lặng như nước, vốn là một buổi lễ cập kê hoàn hảo, lúc này thì ngược lại giống như một trò hề. Hôm nay xem như Khương Lê đã làm mất sạch của toàn bộ thể diện của Khương gia, bà trách cứ nhìn về phía Khương Nguyên Bách, nếu như là Khương Nguyên Bách quản lý tốt hậu viện của mình, làm sao xảy ra chuyện phiền toái này.
Khương Nguyên Bách nhìn qua Khương Lê, trong ánh mắt chứa mấy phần tức giận, một lời nói của Quý Thục Nhiên, lại khơi gợi lên lòng áy náy của hắn. Chung quy vẫn là Khương Lê ngang bướng, hại Quý Thục Nhiên mất đi một đứa bé, đó cũng là hài tử của Khương Nguyên Bách hắn. Hôm nay Khương Lê lại làm ra loại chuyện độc ác bậc này, những ngày này bởi vì Khương Lê cùng hắn giống nhau mấy phần mà sinh ra một chút tình cảm cha con cũng lập tức liền tan thành mây khói.
Khương Nguyên Bách nói: "Nghịch nữ, còn không mau quỳ xuống?" Trong lòng hắn bị sự thất vọng làm cho choáng váng đầu óc, nhưng hắn cũng không màng đến hậu quả, nếu như Khương Lê cứ như vậy mà quỳ xuống, sẽ nhận lấy cái danh ác nữ trong toàn bộ giới quý tộc ở thành Yến Kinh.
Cho dù sau này còn ở lại Khương gia, cũng sẽ vĩnh viễn không có cách nào ngẩng đầu đối mặt với các quý nhân ở thành Yến Kinh, càng không cần nhăc tới chuyện cưới gả.
Trong mắt Khương Ấu Dao lóe lên vẻ vui mừng, Liễu phu nhân gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, bà đang muốn mở miệng, đã thấy Khương Lê nhướng mày lên, hỏi ngược lại: "Vì sao phải quỳ?"
Ai cũng không ngờ tới Khương Lê vậy mà lại ở ngay trước mặt mọi người lại mạnh miệng như vậy, ngày cả Khương Nguyên Bách cũng ngẩn ngơ, Lư thị hơi kinh ngạc, Dương thị nắm c.h.ặ.t t.a.y của Khương Ngọc Nga, sợ Khương Ngọc Nga lại mở miệng nói nhảm.
"Ngươi tâm thuật bất chính, nguyền rủa đích muội, ta thân là phụ thân của ngươi, nhất định phải quản giáo ngươi thật tốt, quỳ xuống!" Khương Nguyên Bách cả giận nói.
Khương Lê nhìn hắn, phun ra hai chữ: "Không quỳ."
Càng là đối chọi gay gắt.
Đồng Nhi sợ hãi đến đến nỗi cả người phát run, nhưng vẫn kiên định ngăn ở trước mặt Khương Lê.
Không đợi Khương Nguyên Bách mở miệng, Khương Lê lại nói tiếp: "Ta phạm sai lầm, phụ thân muốn quản giáo ta, đây là chuyện thuận lý thành chương. Nhưng mà phụ thân, trước khi ta chưa chính miệng thừa nhận bản thân phạm sai lầm, việc ngài nên làm đầu tiên có phải là nên tin tưởng ta, giúp đỡ ta, chứ không phải là giúp người khác hãm hại ta, quản giáo ta?”
Lời Khương Lê nói không chút khách khí, vẻ mặt của tân khách ở xung quanh đều có chút không biết phải làm sao. Đường đường là Thủ Phụ ai mà dám nói như vậy, mặc dù Khương Nguyên Bách ở trên triều đình suốt ngày đều bày ra bộ dạng tủm tỉm làm người hoà giải, nhưng sẽ không có người nào thật sự cảm thấy, Khương Nguyên Bách là một quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
"Ngươi còn dám giảo biện?" Khương Nguyên Bách tức đến mức toàn thân phát run.
"Lê nhi, Hương Xảo đã nói đã tận mắt nhìn thấy, đến bây giờ con còn không thừa nhận việc này là con gây nên sao?" Quý Thục Nhiên nói: "Mặc dù phụ thân con tức giận, nhưng dù sao con vẫn là nữ nhi ruột thịt của chàng, chỉ cần con thừa nhận sai lầm, nói lời xin lỗi, thì việc này cũng không cần nhắc lại nữa."
Quý Thục Nhiên nói một cách rộng lượng.
Khương Lê có chút muốn cười, chỉ cần thừa nhận sai lầm nói lời xin lỗi, việc này cũng không nhắc lại sao?
Dĩ nhiên không phải, một khi thừa nhận có tội danh này, cái danh Khương Lê tính tình độc ác liền vĩnh viễn khiến cho nàng không thể xoay người được nữa, đây là tâm tư độc ác đến cỡ nào.
Mặc dù bản thân nàng cũng không để ý những cái hư danh này, thế nhưng cô nương đáng thương kia, Khương nhị tiểu thư thật sự sẽ không nghĩ như vậy.
Khương Lê nói: "Đã làm thì chính là đã làm, nếu đã không làm, tính tình của ta cũng không tốt đến mức đi làm hình nhân thế mạng cho ai, ai cũng có thể đem nước bẩn không rõ nguồn gốc giội lên người ta. Hôm nay ta ngay ở chỗ này nói, vết đao ở trên bộ trang sức kia, không phải là do ta làm, chư vị ở đây, có ai tin ta không?"
Đám người nhìn nàng.
Nữ hài tử nói chuyện ôn ôn nhu nhu, hòa hòa khí khí, mặt mày tú mỹ duyên dáng, nhưng lời nói lại ngoan cường và bướng bỉnh khó giải thích được, phảng phất như có thể từ trong suối mắt trong suốt kia, trông thấy sự quật cường không thể lay chuyển.
Không có một ai lên tiếng.
Những vị tân khách kia đều đảo mắt sang nơi khác, cái này cũng không sao. Nói cho cùng việc hôm nay cũng là việc nhà của Khương gia, Khương lão phu nhân nhìn chằm chằm Khương Lê, cũng không biết đang suy nghĩ gì. ánh mắt của Khương Nguyên Bách tràn đầy tức giận cùng thương tiếc, Khương Ấu Dao cùng Quý Thục Nhiên ôm vào một khối, thương tâm rơi lệ.
Tiếp đến, Khương Bính Cát căm thù nhìn nàng. Khương Ngọc Yến bảo sao nghe vậy, Khương Ngọc Nga đắc ý. Dương thị ánh mắt né tránh, Lư thị xem kịch vui. Khương Nguyên Bình cười tủm tỉm nhìn người ta sống c.h.ế.t mặc bây, Khương Nguyên Hưng cúi đầu làm như không nhìn thấy.
Mà Khương Cảnh Hữu cùng Khương Cảnh Duệ, giờ phút này tụ vào một chỗ xì xào bàn tán, phảng phất không có nghe thấy lời của Khương Lê.
Thật không nghe thấy sao? Chẳng qua là bo bo giữ mình mà thôi.
Khương Lê nhìn từng người từng người một, khóe miệng hơi giương lên, chỉ là trong nụ cười kia mang theo mấy phần trào phúng.
Khương phủ lớn như vậy, cái gọi là người thân m.á.u mủ tình thâm, bây giờ ở bên người nàng, không có lấy một người tin tưởng nàng.
Khương nhị tiểu thư thật là đáng thương, Khương Lê thở dài trong lòng, nhưng không biết cái thở dài này, đến tột cùng là vì Khương nhị tiểu thư, hay là vì chính bản thân nàng.