Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 43 (6)

Cập nhật lúc: 2024-06-20 15:21:53
Lượt xem: 12

Lễ cập kê qua đi, Phương Phỉ uyển của Khương Lê lại khôi phục lại trạng thái bình yên như trước đây.

 

Tuy rằng sự thật đã chứng minh được Khương Lê bị oan trong chuyện bộ trang sức hồng bảo ngọc, thế nhưng cũng không có ai tới an ủi Khương Lê. Đồng Nhi lén lút ra ngoài hỏi thăm, Khương lão phu nhân đã gọi Quý Thục Nhiên đến Vãn Phượng Đường, trách cứ bà ta một trận rất nặng. Bởi vì lễ cập kê của Khương Ấu Dao vốn là do một tay Quý Thục Nhiên lo liệu, cuối cùng lại xảy ra loại sự tình này, khiến cho khách khứa lui tới chê cười, Khương gia cũng mất mặt.

 

“Lúc này, khả năng quản gia của Quý thị ắt sẽ bị người người hoài nghi.” Khi Đồng Nhi nói đến chuyện này liền vô cùng đắc ý.

 

Khương Lê cười cười, Khương lão phu nhân trách cứ Quý Thục Nhiên, ước chừng cũng không phải bởi vì Quý Thục Nhiên phá hỏng lễ cập kê. Khương lão phu nhân tốt xấu gì cũng là lão nhân lăn lộn tranh đấu nơi hậu trạch nhiều năm, những thủ đoạn loanh quanh quanh lòng vòng nơi trạch môn này lẽ nào lại không hiểu? Huống chi lần này thủ đoạn giá họa của Quý Thục Nhiên cũng thật sự không cao minh. Khương lão phu nhân tuy rằng không thích Khương nhị tiểu thư, nhưng rốt cuộc cũng miễn cưỡng được coi như công bằng, hẳn là đã dùng việc này để nhắc nhở Quý Thục Nhiên.

 

Thế nhưng, hành động lần này của Khương Lê, tuy rằng bảo toàn được bản thân, thế nhưng lại vạch trần sự thật rằng hậu viện Khương gia không được yên ổn trước mặt người khác. Dù ít dù nhiều cũng sẽ bị người ta giận chó đánh mèo, ví dụ như hiện tại, vẫn bị lạnh nhạt như cũ, đó chính là sự trừng phạt của Khương gia dành cho Khương Lê.

 

Chẳng qua, bản thân Khương Lê cũng chẳng quan tâm.

 

Đồng Nhi cười nói: “Ba nha hoàn mới tới vẫn còn ở bên ngoài, hiện tại cô nương có muốn gọi bọn họ vào không?”

 

Hương Xảo và Vân Song đã bị lôi đi, bản thân Khương Lê cũng chỉ còn lại một nha hoàn là Đồng Nhi, lại được bà v.ú điều đến thêm ba người nữa. Cứ như vậy, thêm cả Đồng Nhi là có hai nha hoàn nhất đẳng, hai nha hoàn nhị đẳng, lại chọn thêm một người quét sân ngoại viện là vừa vặn.

 

“Để bọn họ vào đi.” Khương Lê nói.

 

Ba nha hoàn tiến đến, hai nha hoàn nhị đẳng một người tên Minh Nguyệt, người còn lại tên Thanh Phong, tuổi cũng xấp xỉ Đồng Nhi, thoạt nhìn có vẻ hoạt bát nhanh nhẹn. Bọn họ thanh thúy thỉnh an với Khương Lê, đây là loại đãi ngộ mà nàng chưa bao giờ nhận được ở Khương phủ.

 

Còn có một nha hoàn nhất đẳng, tên là Bạch Tuyết, tuổi tác lớn hơn Đồng Nhi một chút, không được hoạt bát bằng hai nha hoàn trước đó, tuy tên là Bạch Tuyết, nhưng làn da lại ngăm đen, dáng người chắc nịch, mặc y phục màu hạnh hồng mà Khương phủ đặc biệt thiết kế, có chút lạc quẻ đến buồn cười.

 

Đồng Nhi nhìn chằm chằm Bạch Tuyết đánh giá, trong lòng buồn bực. Nói như vậy, nha hoàn thϊếp thân của tiểu thư chính là thể diện của tiểu thư, ngoại trừ phẩm tính cùng năng lực nhất định phải có, ngoại hình nhất định phải ngoan ngoãn thanh tú, Bạch Tuyết này, bất luận có bản lĩnh đến đâu, bộ dáng này đặt ở nhà khác, đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện trở thành nha hoàn nhất đẳng.

 

Lúc ấy khi bà v.ú chọn lựa người, cũng nói đến Bạch Tuyết, nói nàng ấy khỏe mạnh, có thể đảm đương việc quét tước ngoại viện, vốn dĩ Khương Lê cũng tính toán như vậy, nhưng đến cuối cùng không hiểu sao lại biến thành nha hoàn nhất đẳng.

 

Bà v.ú kia còn nhiều lần hỏi lại Khương Lê, đại khái là cảm thấy Khương Lê không hiểu được đạo lý trong đó, nhưng Khương Lê cũng vô cùng cố chấp. Đồng Nhi nhìn Bạch Tuyết, thật sự không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt.

 

Khương Lê cùng ba nha hoàn kia trò chuyện ngắn gọn vài câu, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt liền đi ra ngoài làm việc. Bạch Tuyết ở lại trong phòng, Khương Lê nhìn nàng, cười nói: “Nghe nói quê của ngươi ở thôn Tảo Hoa?”

 

Ban đầu Bạch Tuyết đứng vô cùng dè dặt, nhưng nghe được Khương Lê nói đến quê nhà, lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, đáp: “Dạ.”

 

“Trước đây ta cũng quen một nha hoàn, cũng là thôn Tảo Hoa.” Khương Lê cười nói.

 

Trên ký lục có viết về gia cảnh của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết đến từ thôn Tảo Hoa cách kinh thành không xa, trong nhà có hai ca ca cùng một muội muội. Phụ mẫu đều là nông dân, ruộng đất cũng không lớn. Bạch Tuyết chính là bởi vì từ nhỏ đi theo phụ mẫu làm nghề nông, mới trở nên cường tráng ngăm đen như vậy. Chỉ là trong nhà đông con, từ khi hai ca ca cưới vợ sinh con, cuộc sống hàng ngày lại càng trở nên khó khăn hơn, vì để kiếm sống, Bạch Tuyết liền đến Yến Kinh làm nha hoàn.

 

Một nha hoàn như Bạch Tuyết, các quan gia có tiền trong thành Yến Kinh đều chướng mắt, chê nàng ấy dung mạo khó coi. Bà v.ú Khương gia chọn trúng nàng, cũng là vì Bạch Tuyết khỏe mạnh có thể làm được việc nặng. Ai biết Khương Lê lại cố tình chọn trúng Bạch Tuyết làm nha hoàn nhất đẳng, cũng không biết có phải do vận khí Bạch Tuyết tốt hay không.

 

Tuy rằng Bạch Tuyết mới đến, nhưng cũng hiểu được ngân lượng hàng tháng của nha hoàn nhất đẳng cùng nha hoàn quét tước là hoàn toàn khác nhau. Đối với Khương Lê đã chọn trúng mình, trong lòng rất là cảm kích. Bất quá lúc trước khi vừa mới tới thành Yến Kinh đã nghe được rất nhiều lời đồn về Khương nhị tiểu thư, vốn tưởng rằng là một kẻ hung thần ác sát, cũng không nghĩ tới lại ôn hòa như vậy, còn quan tâm đến quê nhà của mình. Thầm nghĩ trong lòng lời đồn đãi quả nhiên không thể tin, đều là những người đó nói hươu nói vượn, nghe nhầm đồn bậy.

 

Bạch Tuyết nói: “Nha hoàn mà cô nương quên biết tên gọi là gì? Có lẽ nô tỳ có quen biết.”

 

“Nàng tên Hải Đường.” Khương Lê cười nói: “Nha hoàn kia hiện giờ hẳn là cũng đã ngoài hai mươi rồi, trong nhà có hai đệ đệ, nhà ở cửa hàng phía tây thôn Tảo Hoa. Hải Đường cao gầy trắng trẻo, lớn lên rất đẹp.”

 

Đồng Nhi nghe thấy mà nghi hoặc, nha hoàn mà Khương Lê biết ước chừng nàng cũng biết, nhưng trước nay nàng cũng chưa nghe thấy có nha hoàn nào tên Hải Đường nha? Là từ Khương phủ sao?

 

Bạch Tuyết suy nghĩ hồi lâu, mới vò đầu cười nói: “Nô tỳ không nhớ được người này, thôn Tảo Hoa nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.Nhưng nếu cô nương muốn nghe ngóng tin tức của vị cô nương tên Hải Đường kia, nô tỳ có thể viết thư gửi về hỏi phụ mẫu một chút là được.”

 

Đồng Nhi nhịn không được hỏi: “Ngươi biết viết chữ?”

 

“Có học trộm từ tiên sinh tư thục trong thôn một chút.” Bạch Tuyết cười thật thà.

 

Đồng Nhi rất kính nể Bạch Tuyết, phải biết rằng nha hoàn biết viết chữ ở Khương phủ cũng không nhiều. Cô nương nhà mình quả nhiên là có đôi mắt nhìn người, Bạch Tuyết này thoạt nhìn dung maọ không đẹp, thế nhưng lại rất có bản lĩnh, không uổng công ìtrở thành nha hoàn nhất đẳng.

 

Khương Lê có chút ngoài ý muốn với việc Bạch Tuyết biết viết chữ, ngay sau đó liền cười nói với Bạch tuyết: “Vậy đa tạ ngươi.”

 

Sở dĩ nàng chọn Bạch Tuyết trở thành nha hoàn thϊếp thân của mình, ngoại trừ việc phẩm tính của Bạch Tuyết trung hậu ra, càng quan trọng hơn chính là vì Bạch Tuyết đến từ thôn Tảo Hoa.

 

Khi nàng vẫn còn là Tiết Phương Phỉ, có một nha hoàn thϊếp thân là Hải Đường, cũng đến từ thôn Tảo Hoa. Trong bốn nha hoàn thϊếp thân của Tiết Phương Phỉ, có hai người đã bị đánh chết, còn lại hai người được Tiết Phương Phỉ lén thả ra khỏi phủ. Một người là Đỗ Quyên, một người là Hải Đường, trong nhà Đỗ Quyên không có người thân, cũng không biết sau này đã đi nơi nào. Tiết Phương Phỉ biết quê nhà của Hải Đường ở thôn Tảo Hoa, còn có hai đệ đệ.

 

Thẩm Ngọc Dung cũng không biết được thân thế của Hải Đường, bởi vậy cũng sẽ không tra ra được thôn Tảo Hoa. Mà Hải Đường vốn thông minh lanh lợi, hành xử cũng thận trọng vô cùng, nàng nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy Hải Đường rất có khả năng trở về thôn Tảo Hoa.

 

Nếu muốn vạch trần bộ mặt xấu xí của Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa, tất nhiên phải tìm được những nhân chứng ban đầu. Đáng tiếc hiện tại nàng không có cách nào tiếp cận được Thẩm gia, mà cho dù có tiếp cận được, người của Thẩm gia cũng chưa chắc sẽ giúp nàng ra mặt làm chứng.

 

Nhưng Hải Đường thì không giống vậy, Hải Đường và nàng từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, thân như tỷ muội, nếu muốn Hải Đường đứng ra trở thành nhân chứng cho vụ án của Tiết Phương Phỉ, Hải Đường nhất định sẽ đáp ứng.

 

Mà hết thảy chuyện này, Khương Lê nhìn về phía cô nương thật thà trước mặt, đều phải dựa vào vị Bạch Tuyết đến từ thôn Tảo Hoa này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-43-6.html.]

38

 

Không biết có phải vì bị Khương lão phu nhân nhắc nhở qua một lần hay không, khi Khương Lê lần nữa lựa chọn nha hoàn, Quý Thục Nhiên cũng không nói một lời. Toàn bộ quá trình chọn lựa nha hoàn cho Khương Lê do đích thân hai nha hoàn của Khương lão phu nhân là Trân Châu và Phỉ Thúy đồng hành. Đương nhiên, Khương Lê hiểu rõ, bản thân chọn thêm mấy đứa nha hoàn nào, nói vậy Quý Thục Nhiên cũng sẽ mau chóng biết được.

 

Chỉ là, Phương Phỉ uyển được thay m.á.u qua một lần, Quý Thục Nhiên tạm thời không có biện pháp để nhúng tay vào.

 

Những ngày qua, Khương phủ tạm thời bình an vô sự.

 

Trong Thục Tú viên, Khương Nguyên Bách vừa hạ triều đã nhíu chặt lông mày, tùy ý để Quý Thục Nhiên thay ông cởi bỏ ngoại bào.

 

Khương Nguyên Bách tuy là thủ phụ đương triều, nhưng so với đồng liêu mà nói thì hậu viện của ông cũng sạch sẽ và thanh tịnh hơn rất nhiều. Ngày trước khi Diệp Trân Trân còn sống, thì ông chỉ có hai nha hoàn thông phòng do Khương lão phu nhân đưa tới. Sau đó một trong hai thông phòng có thai, được nâng lên làm thϊếp thất. Sau này Diệp Trân Trân bệnh chết, vị thϊếp thất kia lại bởi vì nữ nhi ch.ết non mà ưu tư quá độ nên cũng ch.ết sớm. Sau khi Quý Thục Nhiên vào cửa, đại phòng Khương gia cũng chỉ có một vị thông phòng.

 

Vị thông phòng kia ngày trước là nha hoàn thϊếp thân của Khương lão phu nhân, tính tình ổn trọng không tranh không đoạt, ở Khương phủ giống như một vật trang trí. Sau khi Quý Thục Nhiên vào cửa, đã chủ động đề nghị nâng vị thông phòng kia lên làm Triệu di nương. Triệu di nương vẫn luôn không con không cái, sau khi Quý Thục Nhiên vào cửa liền chủ động toàn tâm toàn ý hầu hạ Quý Thục Nhiên, càng giống như một hạ nhân.

 

Cho nên toàn bộ đại phòng, địa vị của Quý Thục Nhiên là không thể lay động.

 

Tuy rằng lúc trước Khương lão phu nhân cũng có kín đáo phê bình con nối dòng của Khương Nguyên Bách đơn bạc, nhưng khi Khương Lê tám tuổi đẩy ngã Quý Thục Nhiên hại Quý Thục Nhiên sinh non, Quý Thục Nhiên không những không so đo mà còn thay Khương Lê cầu tình, khiến Khương lão phu nhân cũng cảm thấy có lỗi đối với Quý Thục Nhiên. Sau này Quý Thục Nhiên lại có Khương Bính Cát, Khương lão phu nhân cũng chẳng nói thêm gì nữa.

 

Dù sao thì Khương Nguyên Bách thân là thủ phụ đương triều, trong triều còn có rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào mỗi lời nói cử động của Khương Nguyên Bách, con nối dõi nơi hậu viện đông đảo cũng có nghĩa là người đông phức tạp, có nhiều cơ thϊếp chưa chắc là chuyện tốt. Chỉ cần đại phòng có một vị nam đinh, còn lại không cần gì hơn.

 

Quý Thục Nhiên sống dưới sự cam chịu của Khương lão phu nhân cùng sự sủng ái của Khương Nguyên Bách có thể nói là như cá gặp nước. Một đôi nhi nữ của bản thân cũng vô cùng được sủng ái. Nhiều năm như vậy, trong nhóm chị em dâu, Dương thị thì không cần phải nói, ngay cả Lư thị cũng phải thấp hơn bà ta một cái đầu.

 

Nhưng hết thảy đều bị phá hỏng bởi việc Khương Lê hồi phủ. Khương Lê hồi phủ chưa đầy một tháng, Quý Thục Nhiên liền liên tiếp chịu thiệt mấy lần, lúc này đây, thậm chí ngay cả Khương lão phu nhân luôn đối đãi khoan dung với bà ta cũng nóng giận, trong lòng Quý Thục Nhiên, không thể không bực bội.

 

Quý Thục Nhiên thay Khương Nguyên Bách cất gọn ngoại bào, rót một chén trà lạnh đưa vào tay Khương Nguyên Bách, ôn nhu hỏi: “Lão gia sao lại mặt ủ mày chau như vậy, là có tâm sự sao?”

 

Khương Nguyên Bách giương mắt nhìn về phía bà ta.

 

Mặt mày Quý Thục Nhiên vô cùng tinh xảo, khác với vẻ đơn thuần mềm mại của Diệp Trân Trân, Quý Thục Nhiên càng giống như tiểu thư thanh tú được dòng dõi thư hương dạy dỗ ra, mỗi tiếng nói cử động đều đẹp như tranh vẽ. Ánh mắt Khương Nguyên Bách quét về ngón tay của Quý Thục Nhiên, trên ngón tay mềm mại trơn nhẵn có một chút vết thương. Trong chiếc sọt cạnh bàn còn có kim chỉ đang may chưa xong.

 

Quý Thục Nhiên đang làm xiêm y cho ông.

 

Trong lòng Khương Nguyên Bách mềm nhũn, sự bất mãn mấy ngày nay đối với Quý Thục Nhiên liền tan thành mây khói vào giờ phút này. Ông kéo tay Quý Thục Nhiên qua, trách nói: “Sao lại làm mình bị thương rồi? Những chuyện này để hạ nhân tới làm là được.”

 

Quý Thục Nhiên cười nói: “Lão gia quên rồi, y vật thϊếp thân của lão gia, thϊếp thân chưa bao giờ để người khác làm.”

 

Khương Nguyên Bách nhìn bà, Quý Thục Nhiên nhẹ nhàng mà cười, nghĩ đến bản thân mấy ngày nay bởi vì chuyện xảy ra ở kễ cập kê mà lạnh nhạt với Quý Thục Nhiên, trong lòng Khương Nguyên Bách không khỏi cảm thấy áy náy. Liền nói: “Vất vả cho nàng.”

 

“Thϊếp thân không vất vả, lão gia mới là thật sự vất vả.” Quý Thục Nhiên nói.

 

Khương Nguyên Bách có chút cảm khái. Ông có hai người thê tử, thê tử đầu tiên Diệp Trân Trân không phải do ông chọn, mà là Khương lão phu nhân vì ông mà lựa chọn. Khi đó ông ở trong triều ngày một đi lên, trong triều gây thù chuốc oán không ít, Khương lão phu nhân cho rằng hắn tốt nhất nên ẩn giấu tài năng, cưới một nữ tử xuất thân gia đình không hiển hách. Diệp gia gia tài bạc triệu, quan hệ cũng nhiều, đứng đầu, nhưng mà vì không phải quan gia, sẽ không khiến người ghen ghét.

 

Khương Nguyên Bách thuận theo ý mẫu thân, cưới Diệp Trân Trân. Diệp Trân Trân thiên chân hoạt bát, không hiểu được đau khổ thế gian, tuy rằng không thể vì ông mà phân ưu, nhưng hai người ở chung cũng coi như hòa hợp.

 

Sau đó Diệp Trân Trân đã chế.t, Khương Nguyên Bách ở một lần dạ yến nhìn trúng nữ nhi của phó đô ngự sử Quý Thục Nhiên. Khi đó Quý Thục Nhiên ở dạ yến đàn một khúc kinh người, tú lệ yểu điệu, một kích liền đánh trúng trái tim Khương Nguyên Bách.

 

Nếu nói Diệp Trân Trân là phu nhân nghe theo ý của Khương lão phu nhân mà chọn, vậy Quý Thục Nhiên chính là phu nhân do bản thân Khương Nguyên Bách nhìn trúng, vô luận là sự yêu thích hay ưu ái trong lòng ông, đều hướng về Quý Thục Nhiên nhiều hơn một chút. Mặc dù Quý Thục Nhiên phạm sai lầm, Khương Nguyên Bách cũng có thể tha thứ cho bà rất nhanh, huống hồ, nhiều năm như vậy, Quý Thục Nhiên đều quản lý đại phòng vô cùng thỏa đáng.

 

Khương Nguyên Bách thở dài: “Hôm nay sau khi bãi triều, Thừa Đức lang Liễu Nguyên Phong có nói với ta mấy câu.”

 

Tay cầm chén trà của Quý Thục Nhiên trở nên căng thẳng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dò xét hỏi: “Liễu đại nhân? Liễu đại nhân ngày thường cũng không có lui tới với lão gia, đây là có chuyện gì?”

 

“Ngày trước khi Diệp thị còn sống, phu nhân của Liễu Nguyên Phong có giao hảo với Diệp thị, còn thường xuyên lui tới. Liễu Nguyên Phong là vì chuyện của Lê nhi mà tới.” Khương Nguyên Bách nói: “Liễu Nguyên Phong nhắc nhở ta, Lê nhi hồi kinh, hẳn là nên chọn một người phu tử cho nàng, dạy nàng biết chữ.”

 

Khương Nguyên Bách nghĩ đến đây, không khỏi đau đầu. Lúc trước Khương Lê phạm phải sai lầm lớn bị đuổi tới am ni cô, ngẩn ngơ trong đó cũng đã tám năm, vừa lúc là thời cơ tốt nhất để học vỡ lòng. Hiện giờ thời gian đã qua lâu như vậy, Khương Lê ở am ni cô tất nhiên không có tiên sinh nào dạy nàng biết chữ đọc sách.

 

Ông là thủ tịch đại học sĩ, là ân sư của hoàng đế, là đương triều thủ phụ, học vấn uyên bác, nhưng đích nữ của ông lại là người mù chữ, nói ra chẳng phải khiến người ta cười đến rụng răng.

 

Liễu Nguyên Phong tuy rằng nói mấy câu không được dễ nghe, nhưng ngẫm nghĩ lại cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Khương Nguyên Bách liền suy nghĩ, tìm một sư phụ tới dạy Khương Lê chút công khóa.

 

Nghe vậy, Quý Thục Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Thϊếp còn cho là chuyện gì, nguyên lai là như thế. Lão gia cũng không cần nóng vội, thế nhân tuy rằng tôn trọng tài hoa, nhưng chung quy khoan dung một ít đối với nữ tử. Lê nhi hiện giờ tuổi không nhỏ, nếu như bắt đầu học tập, chỉ sợ cũng học không được bao nhiêu. Không bằng mời sư phụ dạy cầm kỳ thư họa, mỗi thứ thêm một chút, chỉ cần có thể mỗi thứ biết chút mà thôi, cứ như vậy, ngày sau Lê nhi bàn chuyện hôn sự, phu gia cũng sẽ coi trọng mặt mũi nàng.”

 

“Nàng nói có lý.” Khương Nguyên Bách nói: “Bất quá, mỗi thứ chỉ học được một chút da lông, nữ nhi Khương gia ta sao có thể như vậy……”

 

“Lão gia!” Quý Thục Nhiên cười nói: “Mọi việc đều không thể tuyệt đối vô khuyết, Lê nhi lúc trước không biết chữ, nếu như ngài một mặt nghiêm khắc, yêu cầu quá cao, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”

 

Cẩn thận suy xét trong chốc lát, Khương Nguyên Bách gật đầu nói: “Vậy cứ làm như thế đi.”

 

Loading...