Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-06-22 12:03:42
Lượt xem: 282
Một người thăng tiến bằng cách giẫm lên tài năng của người khác để leo lên, đó là chuyện thường thấy trên quan trường. Mạnh Hồng Cẩm cũng đại diện cho nhà họ Mạnh, trong ván cược này, ít nhất nửa đầu, nhà họ Mạnh đã thua.
Mạnh Hữu Đức bước chân loạng choạng về phủ nhà mình, những lời bàn tán sôi nổi của mọi người xung quanh dần trở nên mơ hồ trong tai hắn. Lúc này trong lòng Mạnh Hữu Đức chỉ có một ý nghĩ, ván cược này đến giờ đã không còn là trò đùa của trẻ con nữa, tầm ảnh hưởng của nó đã quá lớn, có lẽ trong cung cũng đã biết. Nếu Mạnh Hồng Cẩm không thể gỡ lại một ván trong ba môn sau, nhà họ Mạnh sẽ không còn cơ hội thắng.
Vậy thì phiền phức rồi.
Đúng như Mạnh Hữu Đức dự đoán, bài thi của Khương Lê quả nhiên đã được truyền vào cung.
Một nam nhân trẻ tuổi bước ra từ Ngự Thư Phòng, Tô công công cung kính tiễn hắn ra tận cửa, nhìn theo bóng hắn khuất dần mà cảm thán. Nam nhân này mới chỉ ngoài hai mươi, đỗ đầu một khoa thi, trong vòng một năm ngắn ngủi đã leo lên được vị trí như vậy, quả thật là thuận buồm xuôi gió, hậu sinh khả úy.
Người trẻ tuổi này không ai khác chính là Thẩm Ngọc Dung, Trung thư xá lang đương triều. Hoàng đế Hồng Hiếu hiện nay rất yêu thích Thẩm Ngọc Dung, thường xuyên cùng hắn bàn luận về thời sự, thậm chí có người nói, Hoàng đế có ý định đưa Thẩm Ngọc Dung vào nội các, bồi dưỡng hắn trở thành thủ phụ tương lai, người kế nhiệm Khương Nguyên Bách.
Chuyện tương lai không ai nói trước được, nhưng không thể ngăn cản việc có người nịnh bợ ngay từ bây giờ. Thẩm Ngọc Dung đi qua Ngự Hoa Viên, đang trên đường ra ngoài thì gặp một người ở hành lang.
Vĩnh Ninh công chúa đang nghỉ ngơi ở bàn đá trong vườn, nhìn thấy hắn, nàng liền nở một nụ cười quyến rũ, nói: "Thẩm đại nhân."
Mùa hạ đến, vườn ngự uyển cây cối xanh tươi, gió mát thoảng đưa, tia nắng vàng xuyên qua kẽ lá, khẽ chạm lên một bên má nàng. Quả thật là vẻ đẹp phú quý, cao sang, làn da trắng mịn tựa ngọc dương chi khiến người ta chỉ muốn chạm vào.
Dáng vẻ kiêu sa, đôi mắt phượng mày ngài, nhưng nàng lại tỏ ra dịu dàng, nhỏ nhẹ, lời nói lễ phép, đoan trang.
Thẩm Ngọc Dung dời mắt, nói: "Bệ hạ nghe nói hôm qua bảng đỏ trường thi đã có, thủ khoa Quốc Tử Giám và thủ khoa Minh Nghĩa Đường đều thuộc về hai nhà khác nhau, muốn cùng hạ thần bàn luận việc này."
"Ồ?" Vĩnh Ninh công chúa kinh ngạc nhìn hắn, giọng nói vừa có chút nũng nịu trẻ con, lại vừa như đang dụ dỗ, nói: "Việc này ta cũng nghe nói rồi. Nghe nói thủ khoa Minh Nghĩa Đường là nhị tiểu thư nhà họ Khương, năm đó bị đuổi khỏi nhà, ở am đường tám năm, lần này về kinh chưa đầy một tháng, vào Minh Nghĩa Đường lại càng chưa đầy mười ngày. Vậy mà lần này lại đoạt giải." Nàng mỉm cười, "Quả thật là một tài nữ không thể chối cãi, nghe nói còn viết chữ rất đẹp, ta chưa tận mắt thấy, Thẩm đại nhân thấy sao?"
Thẩm Ngọc Dung khựng lại, cúi đầu nói: "Hạ quan cũng chưa từng gặp."
"Hừ," Vĩnh Ninh công chúa lại khẽ cười, "Vốn tưởng chuyện thế này, Thẩm đại nhân nhất định phải đi gặp, không ngờ Thẩm đại nhân lại không hứng thú, có lẽ Thẩm đại nhân gặp nhiều tài nữ rồi, càng thích phấn son hơn?" Câu cuối, lời nói mang theo sự khiêu khích khinh bạc.
Thẩm Ngọc Dung lùi một bước, nói: "Công chúa thận trọng lời nói."
"Xem ngươi sợ kìa." Vĩnh Ninh công chúa trong mắt xẹt qua tia không vui, rồi nhanh chóng biến mất, hờn dỗi nói: "Người của ta đều canh giữ bên ngoài, ta nói chuyện với ngươi cũng không ai nghe thấy. Những ngày này đã lâu không gặp, ngươi có nhớ ta không?"
Càng thêm buông thả.
Thẩm Ngọc Dung hơi cúi đầu, gần như không thể thấy gật đầu một cái.
Chính là cái gật đầu nhẹ này, lập tức khiến Vĩnh Ninh công chúa vui mừng hớn hở. Nàng thậm chí đưa tay vuốt ve tay Thẩm Ngọc Dung, vừa cười nói: "Ta đã biết, ngươi cũng nhớ ta, chỉ là gần đây việc vặt quá nhiều, ta cũng không tiện tìm ngươi. Ngày mai Minh Nghĩa Đường thi ba môn, chi bằng ngươi ta cùng đi xem, xem xong rồi..." Âm cuối biến mất trong sự mập mờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-66.html.]
Thẩm Ngọc Dung để mặc nàng nắm tay, nét mặt dịu đi vài phần, nhẹ giọng nói: "Công chúa..."
"Ta đã nói từ lâu rồi, lúc không có ai, ngươi nên gọi ta là Vĩnh Ninh." Vĩnh Ninh công chúa say mê nhìn hàng lông mày tuấn tú của hắn từ lần đầu tiên nàng gặp Thẩm Ngọc Dung, nàng đã yêu Thẩm Ngọc Dung. Nam nhân trẻ tuổi tuấn tú như vậy, hiểu chính sự, làm nên văn chương hoa lệ. Thấy hắn trên lưng ngựa cao lớn dạo phố, nàng đã đánh rơi trái tim, không thể nào lấy lại được nữa.
Vĩnh Ninh công chúa biết rõ, trong lòng Thẩm Ngọc Dung vẫn còn vương vấn hình bóng Tiết Phương Phi. Tiết Phương Phi sở hữu dung mạo tuyệt sắc, lại nổi danh là tài nữ, cùng Thẩm Ngọc Dung có nhiều năm tình nghĩa phu thê. Dù Thẩm Ngọc Dung còn chút tình cảm với người cũ, nhưng Vĩnh Ninh công chúa không cho phép trong lòng hắn có một mảnh tình nào không thuộc về mình. Đối với Tiết Phương Phi, nàng không chỉ muốn đoạt mạng, mà còn muốn hủy hoại thanh danh, tôn nghiêm, khiến nàng ta c.h.ế.t trong tủi nhục, thân bại danh liệt.
Ai bảo nàng ta dám chiếm giữ thứ không thuộc về mình chứ? Ta mới là người chiến thắng cuối cùng.
Thẩm Ngọc Dung không nán lại Ngự Hoa Viên quá lâu, dù sao cung cấm tai vách mạch rừng, dù có người của Vĩnh Ninh công chúa canh gác, vẫn sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Tiết Phương Phi mới qua đời chưa được nửa năm, nếu để lộ chuyện dan díu với Vĩnh Ninh công chúa, e rằng không thể bịt miệng thiên hạ.
Vĩnh Ninh công chúa chỉ biết lưu luyến nhìn theo bóng dáng Thẩm Ngọc Dung khuất dần.
Dưới tàng cây lại vắng người, Vĩnh Ninh công chúa thầm nghĩ, cứ cách vài ngày lại phải vào cung, bề ngoài lấy cớ thăm hỏi Lưu thái phi, kỳ thực chỉ để được lén nhìn người trong mộng, thật là khổ sở. Tiết Phương Phi đã c.h.ế.t rồi, vậy mà nàng vẫn không thể ngày ngày ở bên hắn, không thể quang minh chính đại đến với nhau, trái lại cứ như đôi tình nhân vụng trộm. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi đau lòng xót xa.
"Sắt son bên nhau thật khó..." Nàng thở dài não nuột.
Chợt nghĩ đến ngày mai sau buổi khảo hạch, lại được có những giây phút vui vẻ bên Thẩm Ngọc Dung, khóe mày Vĩnh Ninh công chúa liền ánh lên nét vui mừng. Tuy rằng nàng vốn không ưa gì những cô gái tài hoa, chỉ vì họ làm nàng nhớ đến Tiết Phương Phi.
Nhắc mới nhớ, chữ viết của Tiết Phương Phi từng được coi là tuyệt phẩm ở Yên Kinh, chỉ có điều nàng ta viết kiểu chữ "trâm hoa tiểu khải", còn chữ của Khương nhị tiểu thư lại mang phong thái của bậc nam nhi.
Tài nữ đời đời vẫn cứ xuất hiện, nhưng Tiết Phương Phi thì đã c.h.ế.t rồi.
Trong Phương Phi uyển, Bạch Tuyết nhìn Khương Lê đang luyện chữ, trầm ngâm một lúc rồi thốt lên: "Chữ của cô nương thật phóng khoáng, mạnh mẽ."
"Phóng khoáng, mạnh mẽ" đã là những từ hoa mỹ nhất mà Bạch Tuyết có thể nghĩ ra.
"Đúng vậy, đúng vậy," Minh Nguyệt bưng trà đến, liếc nhìn rồi cười nói: "Khác hẳn với chữ của các cô nương khác."
Khương Lê mỉm cười.
Nàng chính là Tiết Phương Phi năm xưa, nửa đời người trước đây sống ở Đồng Hương, chữ viết bay bướm, phóng khoáng, học theo phong thái hào sảng của Tiết Chiêu. Nửa đời sau đến Yên Kinh, nàng lại chuyển sang kiểu chữ "trâm hoa tiểu khải" nhỏ nhắn, mềm mại.
Không vì điều gì khác, chỉ vì các phu nhân, tiểu thư ở Yên Kinh đều viết như vậy, để không trở nên khác biệt, để nhanh chóng hòa nhập vào giới quý tộc nơi này. Nàng đã từ bỏ những gì mình yêu thích, kể cả thói quen viết chữ.
Ngay cả Thẩm Ngọc Dung, có lẽ cũng nghĩ rằng nàng giỏi "trâm hoa tiểu khải". Nhưng giờ đã khác xưa rồi, "trâm hoa tiểu khải" tuy mềm mại, đẹp đẽ, nhưng thân là nữ nhi, bước đi trên đời vốn đã khó khăn hơn nam nhi nhiều, chỉ vì thế nhân đối xử với nam tử thì khoan dung, còn với nữ tử thì hà khắc.
Đã như vậy, không dựa trời, không dựa đất, chỉ dựa vào chính mình mà thôi. Nếu coi mình như nam nhi, ắt cũng có thể đối mặt với mọi thăng trầm của cuộc đời.