Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 74 (1)
Cập nhật lúc: 2024-06-28 11:07:32
Lượt xem: 209
Trường đua rất lớn, đủ chỗ cho sáu người cưỡi ngựa đứng ngang hàng ở cửa.
Toàn bộ mã trường có hình vòng tròn, điểm xuất phát cũng chính là điểm kết thúc. Tại điểm cuối dựng thẳng một hàng bia ngắm, trên đó cắm chi chít những mũi tên, nhiều mũi tên khác đã rơi xuống đất. Chú bé phụ trách ghi chép cẩn thận từng lượt b.ắ.n vào sổ sách.
Sáu nữ học viên tham gia khảo hạch, mỗi người được cấp một con ngựa. Những con ngựa này đều do Khinh xa đô úy Khổng Lục điều tới, mỗi lần thi đấu đều là ngựa mới, tính tình lại hiền hòa. Đây là để bảo đảm an toàn cho các quý nữ, ngựa bất kham vốn khó thuần, nếu để các nữ học viên xảy ra chuyện gì thì không phải việc nhỏ.
Con tuấn mã của Khương Lê mang một sắc nâu đen tuyền, thoạt nhìn có vẻ ngoài chẳng mấy nổi bật, lúc này đang say sưa gặm cỏ. Khương Lê đưa tay vuốt ve bờm ngựa, trong lòng chợt nhớ lại hồi cùng Tiết Chiêu đua ngựa ở Đồng Hương.
Hành động của nàng khiến những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên, có người buột miệng: "Khương nhị tiểu thư đây là làm gì vậy? Chẳng lẽ không biết cưỡi ngựa mà cứ tưởng có thể làm thân với ngựa hay sao?"
"Nói đùa gì vậy chứ, những con ngựa này đều là ngựa chiến của đội khinh kỵ cả. Thân hay không thân thì cũng thế thôi, nhưng mà Khương nhị tiểu thư có lẽ đúng là không biết gì về ngựa, nhìn động tác vụng về kìa."
Khương Lê không nghe thấy những lời bàn tán xì xào bên ngoài, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đầu con ngựa. Con ngựa vẫn đứng im như tượng, chẳng mảy may tỏ ra gần gũi với nàng hơn. Khương Ấu Dao đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, trong lòng không khỏi khinh bỉ, cho rằng Khương Lê chẳng hiểu gì về ngựa, liền tự mình lắp tên vào ống.
Khương Ngọc Nga cũng không rời mắt khỏi Khương Lê. Thấy lần này muội muội không còn tỏ ra thành thạo như những lần trước, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu Khương Lê lại tỏa sáng trong cuộc thi Ngự Xạ này, nàng e rằng mình sẽ ghen ghét đến mức chỉ muốn hủy hoại ả ngay lập tức.
Trên trường Giáo Diễn, người tráng sĩ lực lưỡng giáng một búa thật mạnh vào chiếc trống đồng lớn. Tiếng trống "Đang" vang lên, báo hiệu mọi người chuẩn bị lên ngựa.
Mạnh Hồng Cẩm là người đầu tiên lên ngựa. Nàng ta nhanh nhẹn đặt chân lên bàn đạp, xoay người một cái đã ngồi vững trên lưng ngựa. Mọi người chỉ kịp thấy một vệt đỏ lướt qua, không khỏi ồ lên tán thưởng.
Các tiểu thư khuê các ở Yên Kinh vốn yếu đuối, không mấy ai tinh thông thuật cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Người có thể cưỡi ngựa thiện nghệ như Mạnh Hồng Cẩm quả thật hiếm có. Bởi vậy, trước màn trình diễn đẹp mắt của Mạnh Hồng Cẩm, ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi. Nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người, Mạnh Hồng Cẩm vô cùng đắc ý, nỗi uất ức vì bị Khương Lê qua mặt những ngày trước cũng vơi đi phần nào.
Người thứ hai lên ngựa là Khương Ngọc Nga. Động tác của nàng không nhanh nhẹn dứt khoát bằng Mạnh Hồng Cẩm, có phần chậm rãi và e dè hơn, nhưng dáng người nhỏ nhắn yếu đuối của nàng lại khiến người ta không khỏi cảm thấy xót xa.
Tiếp đến là Nhiếp Tiểu Sương. Nàng và Chu Hinh Nhi gần như cùng lúc lên ngựa. Có lẽ hai người khá thân thiết nên động tác cũng na ná nhau. Tuy không có gì đặc biệt nhưng cũng không mắc lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-74-1.html.]
Sau đó là Khương Ấu Dao. Nàng nhoẻn miệng cười rồi mới nhẹ nhàng xoay người lên ngựa. Dung mạo nàng quá đỗi xinh đẹp, nụ cười tươi như hoa khiến chẳng ai còn để ý đến động tác lên ngựa của nàng nữa. Chỉ có các công tử bột là bị hớp hồn, cứ nhìn nàng đắm đuối không thôi.
Khổng Lục tỏ vẻ khinh thường ra mặt, quay sang thì thầm với Trịnh Hổ Thần: "Toàn lũ gối thêu hoa."
Trịnh Hổ Thần không đáp, Cơ Hành ngồi dựa lưng vào ghế, thờ ơ quan sát các tiểu thư trổ tài. Người cuối cùng bước ra là Khương Lê.
Khổng Lục bỗng chốc tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng người lên. Cơ Hành liếc xéo hắn, ánh mắt lạnh như băng.
“Không biết Khương Lê có biết cưỡi ngựa không nhỉ, chẳng lẽ trong am ni cô cũng có ngựa hay sao?"
Diệp Thế Kiệt vừa nghĩ bụng như vậy thì đã thấy Khương Lê thong thả đặt chân lên bàn đạp, nắm lấy dây cương rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa._Động tác của nàng vô cùng thuần thục và tự nhiên, không mạnh mẽ dứt khoát như Mạnh Hồng Cẩm, cũng không yếu đuối mong manh như Khương Ngọc Nga, càng không cố tình "e lệ cười duyên" như Khương Ấu Dao. Nàng chỉ bình thản cầm dây cương, yên lặng ngồi trên lưng ngựa, điềm tĩnh như thể đang ăn cơm uống nước.
Liễu Nhứ ngẩn người ra một lúc. Từ khi quen biết Khương Lê, nàng ta biết rõ Khương Lê là người điềm tĩnh, chưa từng thấy nàng luống cuống hay bối rối. Nhưng không ngờ, ngay cả động tác lên ngựa, nàng cũng thực hiện một cách nhẹ nhàng uyển chuyển đến vậy. Tuy không gây ấn tượng mạnh mẽ như Mạnh Hồng Cẩm, nhưng lại toát lên vẻ thanh thoát dễ chịu. Nghĩ kỹ lại, Liễu Nhứ thấy rằng điều đó rất phù hợp với tính cách của Khương Lê. Đúng là nàng phải như vậy.
Kẻ ngoại đạo xem trò vui, tất nhiên chẳng nhận ra điều gì, chỉ biết Khương nhị tiểu thư không phải hoàn toàn mù tịt về ngựa, ít nhất cũng biết cách lên ngựa. Người trong nghề lại khác, Khổng Lục nhìn ra được chút manh mối, liền ghé tai Trịnh Hổ Thần thì thầm: "Khương nhị tiểu thư không tệ."
Trịnh Hổ Thần khẽ nhíu mày. Khương Lê đã ngồi trên lưng ngựa, ống tên nặng trĩu đeo sau lưng. Nàng cầm chắc dây cương, gió hè phảng phất trên mặt, ấm áp như lời dặn dò của Tiết Hoài Viễn, như nụ cười của Tiết Chiêu.
Đôi mắt Khương Lê chợt ánh lên một tia lệ. Nhưng tia lệ ấy nhanh chóng biến mất, bởi vì tiếng trống xuất phát đã vang lên. "Vút" một tiếng, sáu con ngựa đồng loạt lao vút đi!
Nói là lao đi nhưng cũng không hẳn, Nhiếp Tiểu Sương và Chu Hinh Nhi chỉ như đang chạy nước kiệu, thậm chí còn không buồn quất roi, chỉ cố gắng giữ vững tư thế "chạy". Khổng Lục vỗ mặt một cái, giọng điệu đầy vẻ thất vọng: "Thật phí của trời một lũ ngựa tốt."
Khương Ấu Dao và Khương Ngọc Nga có phần khá hơn hai người kia, ít nhất động tác quất roi cũng dứt khoát mạnh mẽ. Tuy nhiên, kỹ thuật cưỡi ngựa mà họ thể hiện cũng chỉ ở mức cơ bản, chủ yếu là để tạo dáng cho đẹp mắt, khiến người ta chỉ chú ý đến người cưỡi ngựa chứ không phải con ngựa.
Trịnh Hổ Thần âm thầm lắc đầu, rõ ràng là không hài lòng với màn trình diễn làm màu của các tiểu thư này. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, Ngự Xạ chưa bao giờ là môn học được coi trọng ở Minh Nghĩa Đường. Nói đúng hơn, chẳng có tiểu thư khuê các nào muốn khổ luyện môn võ công chẳng mấy khi có dịp sử dụng này.