Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 76 (4)
Cập nhật lúc: 2024-06-28 17:04:45
Lượt xem: 113
Có oán hận trong lòng, e rằng một ngày nào đó sẽ quay lại phản bội. Thành Vương vốn cẩn trọng và đa nghi, chắc chắn sẽ không dùng Mạnh Hữu Đức nữa. Xét về năng lực, nếu Mạnh Hữu Đức được trọng dụng và trưởng thành, chưa biết chừng sẽ là một trợ thủ đắc lực. Ngay cả người ngoài cuộc cũng phải tiếc thay cho Thành Vương.
Đáng tiếc mọi chuyện đã đến nước này, không thể cứu vãn được nữa.
"Lần này cũng là vì nhị tiểu thư nhà họ Khương." Lục Cơ cười nói: "Trước kia là Diệp Thế Kiệt, nhờ nhị tiểu thư Khương ra tay giúp đỡ mà kế hoạch thay đổi, bây giờ là Mạnh Hồng Cẩm, cũng vì nhị tiểu thư Khương mà nhà họ Mạnh rời bỏ Thành Vương. Hai lần kế hoạch của đại nhân đều bị cản trở vì nhị tiểu thư Khương, xem ra vị tiểu thư này và đại nhân đúng là có duyên nợ.
"Ngươi muốn nói nhị tiểu thư nhà họ Khương không phải vô tình?" Cơ Hành hỏi.
Lục Cơ cười mỉm đáp: "Chẳng phải đại nhân cũng nghĩ vậy sao? Nếu không thì ngài đã chẳng sai Văn Kỷ đi điều tra xem ai là người đứng sau nhắc nhở Diệp Thế Kiệt."
Cơ Hành cuối cùng cũng tìm thấy cuốn sách mình muốn trên kệ, rút ra, xoay người lại. Vạt áo đỏ thắm thêu hình con bướm vàng lướt qua sau lưng.
Hắn nói: "Là nhị tiểu thư nhà họ Khương."
Lục Cơ ngừng cười, nhìn Cơ Hành: "Khương gia..."
“Không phải nhà họ Khương." Cơ Hành chậm rãi nhếch mép, lộ ra một nụ cười mang ý vị khó hiểu: "Là Khương nhị tiểu thư."
"Có phải rất thú vị hay không?" Cơ Hành thân mình ngả ra sau một chút, lười biếng nói: "Ta hoài nghi, vị Khương nhị tiểu thư này, chính là đến khắc ta."
...
Mùa hè kéo dài, mắt thấy sắp vào thu, nhưng dường như vẫn không có một chút ý thu mát mẻ nào muốn đến, nắng gắt vẫn tiếp tục gay gắt, hoa trong vườn đều bị nắng chiếu đến héo rũ. Cho nên cơn mưa đến muộn luôn đặc biệt được yêu thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-76-4.html.]
Đêm qua đã có mưa, sáng sớm cũng không ngừng, chỉ là từ mưa như trút nước chuyển thành mưa phùn lất phất. Nước mưa theo mái hiên nhỏ xuống thành rèm châu dày đặc, từng giọt tí tách rơi trên gạch xanh trong sân, rửa sạch sẽ những viên gạch xanh một cách khác thường, giống như ngọc bích cổ xưa, dường như vẫn có thể ngửi thấy hương thơm của đất.
Đồng Nhi bưng bữa sáng vào, thấy Khương Lê vẫn chưa tỉnh, hơi ngạc nhiên. Ngày thường Khương Lê tỉnh dậy khá sớm, không có thói quen ngủ nướng, mỗi lần Đồng Nhi bưng bữa sáng, nàng đều đã tự mình rửa mặt chải đầu xong.
"Cô nương." Đồng Nhi khẽ gọi.
Trên giường, Khương Lê đột ngột mở mắt từ giấc ngủ, thấy là Đồng Nhi, chần chừ một lát mới hiểu rõ lúc này là khi nào. Nàng ngồi dậy, ấn trán. Đồng Nhi thấy trán Khương Lê toàn mồ hôi lạnh, sững sờ, vội vàng tìm khăn đến lau cẩn thận cho Khương Lê, nói: "Cô nương đây là gặp ác mộng sao, chảy nhiều mồ hôi quá."
Bạch Tuyết cũng đang từ ngoài đi vào, nghe vậy liền đi đến bên cửa sổ, đẩy mở vài cánh cửa sổ. Gió mát bên ngoài thổi vào một lượt, trong phòng không còn ngột ngạt như trước, Khương Lê dường như cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Nàng nói: "Có một giấc mơ."
"Hóa ra là ác mộng," Bạch Tuyết nói, "Không sao, quê nô tỳi có câu nói rằng, hễ gặp ác mộng, trong lòng bất an thì ra phơi nắng một chút là ổn thôi. Nếu cô nương thấy sợ, chúng ta đi phơi nắng—"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó," chưa đợi Bạch Tuyết nói xong, Đồng Nhi đã cắt ngang lời nàng, "Bên ngoài đang mưa, lấy đâu ra nắng?"
Bạch Tuyết lúc này mới sực tỉnh, nói: "Ồ, vậy đợi mấy hôm nữa phơi."
Đồng Nhi hỏi Khương Lê: "Cô nương mơ thấy gì mà sợ hãi vậy?"
Tuy nàng hết sức che giấu, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nét sợ hãi và bối rối. Bình nhật, nàng luôn mỉm cười làm mọi việc, dường như chẳng có điều gì có thể khiến nàng phiền lòng. Ấy vậy nên chỉ một chút sơ sẩy, liền dễ dàng bị người khác nhận ra.