Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 83 (2)
Cập nhật lúc: 2024-07-01 18:20:22
Lượt xem: 176
Khương Lê bất chợt thấy lạnh người, nàng biết Liễu Sinh của gánh hát Tương Tư vì toan bò lên giường của vị trước mặt này mà bị đánh gãy chân rồi đuổi đi.
Chẳng lẽ Cơ Hành đang ám chỉ điều gì? Khương Lê ngẫm nghĩ, miệng vẫn đáp: “Túc quốc công hiểu lầm rồi, ta không có hứng thú với việc diễn trò.”
“Kẻ diễn trò không cần hứng thú,” Cơ Hành mỉm cười nói: “Chỉ cần diễn tốt là được.”
Khương Lê thực sự không hiểu vị Túc quốc công này có ý gì, nhưng nàng không thể không căng mình lên đối phó với hắn. Bởi vì Cơ Hành trông không giống một người tốt lành gì.
Ai biết được trong lòng hắn đang toan tính điều gì? Ngay cả Hồng Hiếu Đế còn bị hắn tính kế cơ mà.
Nghĩ đến việc Cơ Hành có thể đã ngả theo Thành vương, Khương Lê không khỏi rùng mình.
Cơ Hành không coi trọng nghĩa vua tôi, đây không chỉ là tàn nhẫn, mà còn là sự ngạo mạn không coi ai ra gì.
Khương Lê cho rằng, người như hắn, dù có là mỹ nam tử cũng nên tránh xa thì hơn.
Cơ Hành không nói gì nữa, chỉ thản nhiên bước cùng Khương Lê. Bóng lưng hai người, một thanh tú mảnh mai, một diễm lệ cao quý, rõ ràng là khác biệt một trời một vực, vậy mà dưới ánh đèn, bóng của họ lại hòa quyện vào nhau, tạo nên một hình ảnh thân mật quá đỗi.
Đi qua thủy tạ, họ hướng về phía cửa cung để chờ người nhà đến đón.
Đoàn phu nhân đang đi bỗng nghe thấy tiếng một nữ tử kêu lên: “Nương!”
Giọng nói ấy vô cùng thê lương, mọi người nhìn lại, thấy một nữ tử dáng vẻ nhếch nhác, đang loạng choạng chạy từ một lầu các ra, nhào vào lòng mẫu thân của Thẩm Ngọc Dung.
Nữ tử đó là Thẩm Như Vân.
Ngay cả Khương Lê cũng có chút kinh ngạc, bởi lẽ mục đích ban đầu của nàng chỉ là để Thẩm Như Vân bắt gặp Khương Ngọc Nga và Chu Ngạn Bang tư thông, khiến nàng ta ghen tuông mà làm ầm lên thôi, chứ không ngờ Thẩm Như Vân lại có bộ dạng quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời như thế này, không biết đã gặp phải chuyện gì.
Chẳng lẽ còn có chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Nụ cười trên mặt Liễu phu nhân chợt lóe lên rồi biến mất.
Vừa rồi mọi người chỉ chú ý đến nha hoàn đến báo tin cho Ninh Viễn Hầu phu nhân, còn bà ta lại nghe thấy nha hoàn nhắc đến ba chữ "Dục Tú Các". Biết rõ trên đường xuất cung nhất định sẽ đi qua Dục Tú Các, bà ta bèn đề nghị rời khỏi cung ngay lập tức. Ninh Viễn Hầu phu nhân vì quá lo lắng nên không để ý đến sự tế nhị trong lời nói của Liễu phu nhân. Ngay cả Lệ tần vốn quen thuộc đường đi trong cung, cũng vì không liên quan đến mình nên không nhắc nhở.
Liễu phu nhân không hề có thù oán gì với Ninh Viễn Hầu phủ, chỉ là bất bình thay cho Khương Lê. Nữ tử của hữu muội Diệp Trân Trân rõ ràng là một cô nương hiểu chuyện, ngoan ngoãn, vậy mà lại vô duyên vô cớ phải chịu nhiều khổ sở. Ninh Viễn Hầu phủ bội tín bội nghĩa, sao có thể đổi hôn ước giữa chừng như thế? Nay nghe nói Chu Ngạn Bang gặp chuyện, Liễu phu nhân không những không thương cảm mà còn có chút hả hê, chỉ cảm thấy ông trời có mắt. Đã vậy, không dẫn mọi người đến tận nơi xem Chu Ngạn Bang rốt cuộc là "gặp chuyện" thế nào, chẳng phải là phụ lòng ý trời sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-83-2.html.]
Bà ta mới không có lòng tốt mà cho Ninh Viễn Hầu phủ đường lui!
Thẩm Như Vân nhào vào lòng mẹ, gần như ngất đi, mọi người mới nhìn rõ, Thẩm Như Vân đã khóc đến nhòe nhoẹt cả mặt, trông rất đáng thương.
“Mẫu thân, mẫu thân ơi..."
"Như Vân, con sao thế này?" Thẩm mẫu vội vã hỏi.
"Nương, Ninh Viễn Hầu thế tử... hắn... hắn dám giở trò với con!"
"Phụt" một tiếng, lại có tiểu thư nhà quan nào đó nhịn không được bật cười. Xưa nay nữ tử bị khinh bạc, tuy phẫn nộ, nhưng cũng sẽ không chủ động nói ra, không liên quan đến da mặt mỏng, trước mặt mọi người nói ra những điều này, luôn cảm thấy không hay. Mà Thẩm Như Vân nói lời này, lại là rất lớn tiếng, sợ người khác nghe không được chắc? Hay là vốn là nhà nhỏ cửa nhỏ, cho nên mới không biết quy củ?
Thẩm mẫu nhất thời âm trầm nhìn cô nương kia một cái, cô nương cười kia lập tức im bặt, sợ tới mức chui thẳng vào người mẫu thân.
Thẩm Như Vân vẫn khóc đến nghẹn cả hơi.
Khương Lê lại cảm thấy bất ngờ, chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu của nàng. Theo suy đoán của nàng, tuy Châu Ngạn Bang đích thực là kẻ đạo đức giả, nhưng cũng không đến mức làm bậy với Thẩm Như Vân, bởi Thẩm Như Vân đối với hắn mà nói chỉ là người xa lạ. Huống hồ lúc ấy còn có Khương Ngọc Nga ở đó, Châu Ngạn Bang... lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi?
Đúng lúc này, nàng bỗng liếc thấy Thẩm Như Vân được mẫu thân ôm trong lòng, mắt chớp chớp, không phải là dáng vẻ đau buồn, mà như là đắc ý vì toan tính đã thành.
Khương Lê chỉ ngờ mình nhìn nhầm, lại nhìn nàng một cái, lần này tuy không thấy Thẩm Như Vân lộ ra ánh mắt vừa rồi, lại phát hiện y phục của Thẩm Như Vân bị xốc lên, tóc tai rối bời, đều trông rất cố ý.
Huống hồ, nào có ai bị mạo phạm mà toàn thân đều tả tơi, giày lại không dính một chút bùn đất, trâm cài cũng rất ngay ngắn, hoa tai cũng không bị rơi mất.
Thực sự là quá kỳ lạ.
Khương Lê chợt nghĩ đến một khả năng.
Nàng không thể tin được nhìn về phía Thẩm Như Vân, nếu suy đoán của nàng là sự thật, thì dù nàng là đại tẩu của Thẩm Như Vân, cũng phải kinh ngạc trước sự táo bạo của Thẩm Như Vân.