Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-02-02 12:54:22
Lượt xem: 61
Tô Y Điềm không nghĩ mình lại được triệu kiến vào hoàng cung sớm đến như vậy.
Sau khi hồi Vinh Vương phủ, Tiêu Cảnh Hoằng vẫn chưa hề trở về.
Gần như hắn hoàn toàn không hề hay biết những chuyện xảy ra với Tô Y Điềm mấy ngày nay.
Hà quản gia nhìn thấy Tô Y Điềm thương tích đầy người phải được Mạnh Cẩn cõng trên lưng thì toát mồ hôi hột, vội vàng chỉ đạo gia nhân trong phủ túc trực ở Cẩm Tú viện để hỗ trợ.
Nhưng thời điểm này gần như mọi chuyện đã ngã ngũ, Tiêu Cảnh Hoằng và phe phái của hắn đã đảm bảo nắm được chiến thắng trong tay, ngày bước lên ngôi vị cao nhất chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cho nên khi được Lưu công công đến truyền khẩu dụ vào cung lại rất đúng ý Tô Y Điềm vô cùng.
Đã đến lúc giải quyết những hậu chuyện bị liên đới xung quanh cuộc chiến tranh đoạt lần này.
Dưỡng Tâm Điện tấp nập người đi qua đi lại.
Bên ngoài là một hàng Thái y đứng chầu chực canh gác.
Tô Y Điềm đứng bên ngoài chờ lệnh, nhìn thấy những quan viên từ tứ phẩm đổ lên liên tục ra ra vào vào, nét mặt hết tỏ ra nghiêm trọng thì lại trầm tư sầu thảm.
Mãi đến gần trưa, khi đám đông đã vãn, chỉ còn lại hai thái y thay phiên túc trực ở tiền điện, lúc này Lưu công công mới chậm mồ hôi nhanh nhẹn đi đến trước mặt Tô Y Điềm nở một nụ cười khéo léo.
“Mời trắc phi vào bên trong điện, bệ hạ đang chờ ngài.”
Chỉ trong vòng một tháng không gặp, kể từ buổi tiệc sinh thần kia, An Khánh Đế lại có thể xuống sắc trầm trọng đến mức này.
Nam tử trung niên gương mặt tái nhợt, râu tóc bạc phơ nửa nằm nửa ngồi trên giường nệm bằng gấm thêu chỉ vàng. Đôi mắt đã mất đi vẻ tinh anh lão luyện của một bậc quân vương thao túng cả thiên hạ suốt mấy mươi năm.
Nhìn thấy Tô Y Điềm khập khiễng bước đến gần, An Khánh Đế đương nở nụ cười từ ái lại phải dừng lại, nhíu nhẹ mày.
“Ngươi… đã xảy ra chuyện gì thế này?”
Tô Y Điềm vịn tay muốn quỳ xuống hành lễ thì bị An Khánh Đế xua tay, ra hiệu cho Lưu công công ban ghế ngồi.
“Tạ ơn bệ hạ, cũng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là trượt chân mà thôi.”
Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là tai nạn do chính mình gây ra, có điều cái trượt chân này là rơi xuống vách núi nên mới thành ra nông nỗi này.
Thấy Tô Y Điềm không muốn nói, An Khánh Đế cũng không truy hỏi, ông ngoắc tay cho Tô Y Điềm đến bên cạnh mình hàn huyên hỏi thăm đôi câu.
“Cuộc sống của ngươi ở Vinh Vương phủ tốt chứ?”
Tô Y Điềm không lắc cũng chẳng gật, chỉ hỏi ngược lại đối phương: “Hoàng thượng thấy sao?”
An Khánh Đế cười: “Ít ra trẫm có thể nhìn được, trang phục của ngươi đang mặc trên người là lụa tơ tằm thượng hạng, trâm cài đầu là mã não và phỉ thúy đính cùng lông chim bói cá. Đều là hàng trân phẩm. Chứng tỏ nó đối xử với ngươi cũng không tệ.”
“Có người hài lòng với cuộc sống cao lương mỹ vị, lụa là gấm vóc. Cũng có người phù hợp với thú vui điền viên, rày đây mai đó. Hoàng thượng thuộc về kiểu người nào?”
An Khánh Đế trầm ngâm, cuối cùng thở dài một tiếng đầy tiếc nuối: “Người rất giống nàng ấy. Là ta đã khiến nàng ấy chịu khổ rồi, cuối cùng đến mạng cũng chẳng còn.”
Tuy không nói ra, nhưng Tô Y Điềm đoán, người trong ký ức của ông chính là mẫu thân của Tiêu Cảnh Hoằng.
An Khánh Đế nhẫn nhịn nhà họ Triệu bao năm nay, quyết tâm đưa Tiêu Cảnh Hoằng lên ngôi vua cũng chỉ vì cái c.h.ế.t đầy ẩn khuất của bà ấy.
“Ngươi nói xem, nếu giờ này trẫm gặp nàng ấy dưới hoàng tuyền, Y Y có trách trẫm không?”
“Thần thiếp không phải bà ấy, thần thiếp thật sự không biết…” Tô Y Điềm thành thật đáp: “Nhưng thần thiếp rất rõ ràng một chuyện, bao nhiêu năm qua hoàng thượng đã bảo hộ lục điện hạ rất tốt. Đó cũng coi như là niềm an ủi cho người quá cố.”
Nghe Tô Y Điềm nói, An Khánh Đế gục gặc đầu, nét mặt cũng giãn ra đôi chút.
“Trẫm biết thời gian của mình không còn nhiều, hôm nay triệu kiến ngươi đến đây vì có chuyện muốn thương lượng với ngươi…”
“Trước nay trẫm nhìn người không sai bao giờ, ngươi không phải là những nữ tử tầm thường dung tục ngoài kia, nếu trẫm mở lời cầu xin, liệu ngươi có đồng ý ở bên cạnh Cảnh Hoằng không? Ngươi cứ yên tâm, trẫm nhất định sẽ ban cho ngươi một tước vị vững chắc, không bao giờ bị lung lay trong chốn hậu cung này, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
Một lời hứa, được thốt ra hai lần, bởi cùng một người.
Ngày xưa An Khánh Đế cũng đã nói như vậy với Triệu Uyển Di, thêu cho bà ấy một giấc mộng nam kha hòng nhốt bà ấy cả đời trong chiếc lồng này, nhằm củng cố quyền lực và ngai vàng của nhà họ Tiêu.
Bây giờ một lần nữa, ông ấy lại dùng nó với Tô Y Điềm.
“Hoàng thượng, đừng biến thần thiếp thành một Triệu Uyển Di thứ hai. Và chắc chắn thần thiếp cũng không bao giờ giống như bà ta, cho nên xin người rút lại thỏa thuận này.”
Những lời này khiến An Khánh Đế không nhịn được mà ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt mờ đục run rẩy lóe lên những tia sáng vụn vỡ.
Cho đến khi gương mặt nhăn nhúm như một tấm giẻ không còn chỗ nào để có thể dày vò thêm nữa, ông ta mới mấp máy hai phiến môi trắng bệch đầy vết nứt nẻ: “Trẫm sẽ không… sẽ không đối xử với ngươi như vậy…”
Tô Y Điềm thở phào nhẹ nhõm, rút ra khối ngọc bội đã bị bấu chặt đến ướt đẫm mồ hôi trong ống tay áo: “Vậy, thỉnh xin bệ hạ hoàn thành ước nguyện của thần thiếp.”
“Trước đây trong tiệc sinh thần, hoàng thượng đã nói sẽ thực hiện một lời hứa với thần thiếp, bây giờ thần thiếp cầu xin người thành toàn cho thần thiếp.”
“Thần thiếp muốn được hòa ly với Lục hoàng tử Tiêu Cảnh Hoằng và rời khỏi Đế Kinh, xin hoàng thượng ân chuẩn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-41.html.]
Nghe những lời này của Tô Y Điềm, An Khánh Đế biết nàng đã quyết tâm muốn rời đi, ông nhẹ vươn tay ra vuốt ve tấm ngọc bội quen thuộc trước mặt, giọng đã khàn đục: “Được rồi, trẫm hiểu.”
Những lời này vừa thốt ra, lồng n.g.ự.c đột nhiên ngứa ngáy rồi rung lên dữ dội.
Một tràng ho kéo dài vang lên văng vẳng trong gian phòng rộng lớn.
Uông đại giám vội vàng bước lên chắn ngang trước mặt Tô Y Điềm, hô lớn: “Thái y đâu, truyền thái y vào đây nhanh lên.”
An Khánh Đế xua tay, muốn trấn an Uông đại giám nhưng lại bị ông ta giữ lại, giọng nài nỉ như sắp khóc: “Hoàng thượng, xin người giữ gìn long thể, đừng lo nghĩ nhiều quá, có được không?”
“Còn không mau gọi thái y đến đây?” Tiếng quát the thé đến đinh tai nhức óc.
Tô Y Điềm bị xô đẩy đến góc phòng, nhìn nhóm thái y mặc triều phục màu đỏ tất bật chạy tới chạy lui.
Lưu công công thấy tội nghiệp nàng, vội vàng đi đến an ủi: “Tình hình sức khỏe của hoàng thượng lúc này không được tốt, hay là trắc phi hồi phủ trước đi đã, nếu có tin tức gì thì nô tài sẽ ngay lập tức thông tri, có được không?”
Cực chẳng đã, Tô Y Điềm đành phải gật đầu lui ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, trước khi đi không quên dặn dò cẩn thận: “Ngọc bội tín vật hoàng thượng đã nhận vào tay, đợi đến khi người tỉnh lại ngươi phải báo ngay cho ta biết đó, chuyện này rất quan trọng.”
“Nô tài đã biết, xin trắc phi cứ yên tâm.”
Mặc dù An Khánh Đế đã đồng ý nhưng giữa hai người họ chỉ mới là nói bằng miệng mà thôi.
Tô Y Điềm cần một thánh chỉ hữu hiệu để có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Vinh Vương phủ.
Cổ nhân có câu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, huống chi An Khánh Đế là vua của một nước cho nên nàng đặt toàn bộ tin tưởng lên ông ta.
Bây giờ chỉ còn cần chờ đợi thánh chỉ đến mà thôi.
Thời gian ở Đế Kinh không dài, chỉ ngót nghét chưa đến một năm, đồ đạc của nàng ở Cẩm Tú viện cũng không nhiều, Tô Y Điềm chỉ cần bỏ ra một buổi là đã có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Đến tối muộn hôm nay, Vinh Vương phủ cuối cùng cũng đã đón được chủ nhân của nó trở về.
Tiêu Cảnh Hoằng có vẻ gầy hơn một chút, sườn mặt sắc bén giờ càng thêm góc cạnh, chỉ có đôi mắt sáng quắc dường như là lãnh liệt hơn thường ngày.
Hà quản gia nhanh chóng báo cáo toàn bộ tất cả mọi chuyện xảy ra trong những ngày Tiêu Cảnh Hoằng không có ở trong phủ, kể cả việc Tô Y Điềm bị thương và được Lưu công công triệu kiến đến Dưỡng Tâm Điện.
“Đã biết.”
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ nhé.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục mới bằng lụa mỏng, không thèm vấn tóc, Tiêu Cảnh Hoằng chậm rãi đi đến Cẩm Tú viện dưới sự hộ tống của Thôi Minh và Thương Liễu.
Tô Y Điềm đang soạn trang sức và trâm cài đầu, những món của vương phủ nàng sẽ cất riêng vào một hòm gỗ sơn mài đặt lại trên bàn trang điểm.
Nhìn thấy người đến, Tô Y Điềm có hơi bất ngờ.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Kiếp trước nếu nàng nhớ không lầm, từ lúc Tiêu Dật thảm bại trong cuộc chiến giành vương vị thì Tiêu Cảnh Hoằng hoàn toàn ở trong hoàng cung, không hề trở về Vinh Vương phủ.
Đồ đạc cá nhân và những thứ quan trọng của hắn đều được Thương Liễu, Hà quản gia và Lưu công công dọn dẹp và đưa vào Dưỡng Tâm Điện.
Không nghĩ thời điểm này hắn lại xuất hiện trong Cẩm Tú viện.
“Vì sao lại bị thương?” Tiêu Cảnh Hoằng tự nhiên ngồi xuống ghế rồi hướng về phía nàng hỏi một câu.
Tô Y Điềm nhíu mày, qua loa đáp: “Không cẩn thận, trượt chân té ngã.”
“Chỉ như vậy thôi mà đến mức gãy xương?” Tiêu Cảnh Hoằng hừ lạnh một tiếng vạch trần.
Tô Y Điềm nhún vai: “Chịu thôi, là do dân nữ hậu đậu vụng về.”
Thấy nàng không muốn chia sẻ, Tiêu Cảnh Hoằng híp mắt nhìn quanh một vòng, trên mặt là nụ cười khinh miệt: “Ngươi đây là muốn dọn sạch Vương phủ à?”
Sợ Tiêu Cảnh Hoằng hiểu lầm mình, Tô Y Điềm vội vàng giải thích: “Không có, toàn bộ đồ của vương phủ ta đều cất gọn vào trong tủ, một món cũng không mang theo, ngài cứ yên tâm.”
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ nhé.
Nói xong lại chỉ vào một cái rương nằm dưới đất: “Đồ đạc của ta chỉ có nhiêu đó thôi à.”
Tiêu Cảnh Hoằng hất cằm, Hà quản gia vội vàng đi đến lôi chiếc rương đến trước mặt hắn, mở ra.
Chỉ có vài bộ quần áo cũ, là thứ nàng đã mặc khi lần đầu đến Đế Kinh, vài cây trâm bạc, một hòm gỗ đựng ngân phiếu và bạc được bản thưởng cho công lao ở Biện Thành.
“Tự nhiên hôm nay lại dọn đồ đạc gọn ghẽ như vậy là có ý gì?” Tiêu Cảnh Hoằng âm dương quái khí hỏi, sau đó giả vờ à lên một tiếng: “Chẳng lẽ là chịu không nổi, nóng lòng muốn dọn ra khỏi Vương phủ?”
Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, ghé sát đến bên tai của Tô Y Điềm thở một hơi nóng rực: “Gấp gáp làm gì, ta còn chưa biết sẽ phân bố cho nàng ở đâu trong hoàng cung kia mà.”
Tô Y Điềm giật mình lùi lại vài bước, lắc đầu: “Không, không cần đâu, điện hạ không cần nhọc lòng lo nghĩ đến chuyện này.”
“Vì sao?”
“Bởi vì dân nữ không có phúc phần ở nơi đó.” Tô Y Điềm không muốn che giấu, thẳng thắn nói ra ý định trong lòng.