Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-02-02 12:56:17
Lượt xem: 53

Sau khi thông báo quốc tang được lan truyền đến khắp cả toàn thể dân chúng, Tô Y Điềm rơi vào trạng thái thấp thỏm lo âu vô cùng.

An Khánh Đế ngược lại lại qua đời sớm hơn nhiều so với kiếp trước.

Chuyện đánh cược kia phải tính làm sao đây?

Mãi đến đêm muộn ngày thứ ba theo như ước hẹn với Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm mới được truyền vào trong cung một lần nữa.

Âm thanh khóc than nỉ non hòa trong màu trắng tang thương khiến hoàng cung rực rỡ vàng son càng thêm ảm đạm thê lương.

Chẳng còn nhìn thấy được vẻ đẹp lộng lẫy ngày nào của những buổi yến tiệc cung đình.

Vị tiểu thái giám đưa Tô Y Điềm vào một noãn các trong nội đình không xa Dưỡng Tâm Điện được gọi là Yến Cơ Đường, nhìn qua giống như một thư viện nhỏ dùng để đọc sách, uống trà và đánh cờ của đế vương.

“Xin chờ một lát, sẽ có người đến tuyên chỉ ngay ạ.”

Nghe đến đây, Tô Y Điềm mừng thầm trong bụng.

An Khánh Đế không quên nàng, ông ấy vẫn nhớ đến lời hứa sẽ thực hiện cho nàng.

“Được.”

Nói là một lát nhưng phải đến tuần trà thứ ba, cửa điện mới được mở ra một lần nữa.

Lưu công công mà Tô Y Điềm đã trông ngóng mấy hôm nay cung kính đi bên cạnh Uông đại giám, vừa nhìn thấy nàng đã nở nụ cười khéo léo lấy lòng, giơ cao cuộn vải gấm màu vàng óng bằng hai tay.

Tô Y Điềm ngay lập tức mừng rỡ đứng dậy, không thể ngăn nổi sự phấn khởi đang dâng trào trong đáy mắt.

Lưu công công dùng khẩu hình miệng, khẽ bật ra hai chữ “chúc mừng” rồi mới từ tốn lui ra đằng sau một bước để Uông đại giám đọc thánh chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…

Tô thị thông minh hiền huệ, rất đẹp lòng trẫm. Nay ban vị Tần, làm chủ Cảnh Nhân Cung, khâm thử…”

Trong những tiếng hò reo chúc mừng vui vẻ của nhóm tiểu thái giám theo hầu là một Tô Y Điềm đang quay cuồng như rơi vào cơn bão lớn.

Hai tai nàng ù đi, đôi mắt mờ mịt, ngay khi chữ Tần vang lên, Tô Y Điềm đã không còn nghe thấy được gì nữa.

“Trắc phi, à không, nương nương không sao chứ? Chẳng lẽ là vui mừng đến ngẩn ngơ luôn rồi?” Lưu công công đi đến trước mặt Tô Y Điềm, ân cần hỏi thăm: “Chúc mừng nương nương, tâm ý của ngài đã được hoàng thượng nhìn thấy và đón nhận rồi. Quả là sau cơn mưa là trời quang mây tạnh.”

“Cái này…” Tô Y Điềm ôm ngực, thở ra từng chữ một: “Có phải nhầm người rồi không? Là một họ Tô khác đúng không?”

Trong cung rộng lớn như vậy, chắc chắn có rất nhiều người họ Tô giống nàng.

Lưu công công nghe xong giật mình, vội vàng cắt ngang: “Ấy, nương nương sao lại nghi ngờ khả năng làm việc của Nội vụ phủ như vậy chứ, chúng nô tài phục vụ vương triều bao nhiêu năm nay, không thể nào có chuyện sai sót được, đặc biệt là trong những sự kiện trọng đại thế này. Liên quan đến mạng người đấy, không nhầm lẫn được đâu.”

Nói đến đây, như để trấn an Tô Y Điềm, y xòe thánh chỉ ra trước mặt để cho nàng nhìn thật rõ: “Đây này, nô tài chắc chắn chính là người, nương nương à.”

“Tiếp chỉ.”

Chỉ là chưa kịp nhét thánh chỉ vào tay Tô Y Điềm, nàng đã hất văng ra, đi đến trước mặt Uông đại giám nãy giờ vẫn đang im lặng, ngữ điệu run rẩy: “Đại giám, rõ ràng hôm đó ngài cũng có mặt ở đấy và nghe thấy toàn bộ câu chuyện cơ mà, tại sao lại có thánh chỉ này cơ chứ? Đây không phải là những gì ta đã cầu xin hoàng thượng, không phải…!!!”

Uông đại giám cuối cùng cũng mở miệng: “Đừng cố chấp nữa, chuyện đã đến nước này rồi, sao không chấp nhận mà bước lên phía trước, cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý chứ?”

“Ông nói vậy là thừa nhận những gì ta vừa nói là đúng phải không?” Tô Y Điềm không hề nể nang ép sát đối phương.

Uông đại giám không phản bác, chỉ thở dài một tiếng: “Triều đại đã thay đổi rồi, người nên nghĩ thoáng hơn, linh hoạt bản thân để thích ứng với cuộc sống mới, nghe ta đi, đây chính là bước ngoặt lớn…”

“Ta không cần những thứ này, Uông đại giám, trước khi hoàng thượng băng hà đã hứa hẹn với ta những gì, ông cũng đã tận mắt nhìn thấy, ông hãy nói thật cho ta biết đi, thánh chỉ kia hiện tại đang ở đâu?” Tô Y Điềm nắm lấy ống tay áo của Uông đại giám, trong đôi mắt hàm chứa sự nài nỉ cầu xin.

Uông đại giám không đáp.

“Không có?” Tô Y Điềm không tin nổi.

Vẫn là một sự im lặng đáng sợ.

Tô Y Điềm lâm vào hốt hoảng: “Vậy thì… ngọc bội, không có thánh chỉ thì ngọc bội ở đâu? Hôm ấy ta đã dâng ngọc bội cho hoàng thượng, chính ngài là người cầm lấy mà, ở đâu rồi? Ngọc bội ở đâu? Trả lại cho ta đi.”

Uông đại giám mấp máy đôi môi mỏng dính như tờ giấy, mãi không thốt lên được thành lời.

Cho đến khi Tô Y Điềm không nhịn nổi nữa mà phát điên lao đến trước mặt Uông đại giám khiến Lưu công công sợ hết hồn hét toáng lên.

Cánh cửa gỗ nặng trịch phía sau bọn họ mở ra.

Tiêu Cảnh Hoằng trong bộ trường bào màu trắng muốt, mái tóc chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc vấn ngang đầu, trên người không có bất kỳ trang sức gì, một thân đơn giản thanh bạch hết sức.

Hắn đưa đôi mắt lạnh lẽo không chút biểu cảm nhìn một vòng căn phòng thưa thớt người, nhạt nhẽo hỏi: “Nhiệm vụ đã hoàn thành xong chưa?”

Lưu công công theo thói quen lau mồ hôi còn chưa chảy ra được giọt nào trên trán, sợ sệt nói: “Bẩm, đã xong… đã xong rồi ạ.”

Uông đại giám đã hầu hạ qua hai đời vua, ngay lập tức khéo léo khom lưng hành lễ: “Vậy nô tài xin cáo lui.”

Tình hình này, cho ông ta mười lá gan cũng không dám ở lại nơi khói lửa bập bùng chực chờ cháy xém này.

Gian phòng rộng rãi vắng lặng cuối cùng chỉ còn lại hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-43.html.]

Tô Y Điềm vào thẳng vấn đề: “Thánh chỉ này chắc chắn không phải do Tiên đế hạ bút.”

“Sao lại nói như thế?” Tiêu Cảnh Hoằng thờ ơ hỏi lại.

“Bởi vì Tiên đế biết rõ tâm nguyện của ta, cho nên ngài ấy chắc chắn sẽ không viết bức thánh chỉ này.” Tô Y Điềm cười lạnh một tiếng, ngữ điệu tràn ngập đau xót xen lẫn oán hận: “Thứ này, hẳn là do ngươi bày ra.”

Tiêu Cảnh Hoằng không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống đệm, ngón tay vuốt ve cuộn vải gấm vàng óng: “Đây là thánh chỉ đầu tiên do chính ta hạ bút ngay khi vừa lên ngôi.”

“Rút lại đi, ta thực sự không thể nào nhập cung.” Tô Y Điềm hít một hơi để trấn định tinh thần, ngữ khí mềm mỏng lại.

“Thánh chỉ đã ban, không thể rút lại.” Tiêu Cảnh Hoằng nhếch môi cười.

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ nhé. 

Tô Y Điềm tức giận để run cả người, nhưng trước mặt người đã trở thành chủ nhân của thiên hạ này, nàng chỉ có thể hết sức kiềm chế mà cầu xin: “Đừng như vậy có được không? Ngay từ đầu chúng ta đã xác định đây không phải cuộc hôn nhân tốt đẹp. Tại sao ngươi cứ cố chấp như thế, trói buộc ta ở bên cạnh, có ý nghĩa gì không?”

“Có hay không có ý nghĩa do ta tự quyết định.” Tiêu Cảnh Hoằng lạnh lùng buông lời.

“Ta sẽ kháng chỉ.”

“Nàng dám?” Tiêu Cảnh Hoằng trừng mắt, giọng điệu trở nên hung dữ.

“Vì sao lại không? Tiên đế đã hứa với ta, còn có ngọc bội làm tin, ta chắc chắn sẽ kháng chỉ.” Tô Y Điềm cũng không nhẫn nhịn.

Tiêu Cảnh Hoằng đứng lên, như một con yêu thú lắc mình rời khỏi bóng tối sâu thẳm lững thững tiến đến trước mặt nàng, nét âm u và tàn nhẫn bộc lộ rõ ràng dưới ánh đèn vàng leo lét.

“Nàng lấy cái gì để kháng chỉ, khi miếng ngọc bội kia giờ đã nằm dưới đáy chiếc quan tài nạm ngọc của Tiên đế, chỉ chờ mấy ngày nữa sẽ bị chôn vùi dưới hầm mộ trong hoàng lăng kia.”

Nghe đến đây, Tô Y Điềm chợt vỡ òa.

“Ngươi đã tính toán hết thảy?”

Tiêu Cảnh Hoằng cười khẩy: “Một nữ nhân nhỏ bé như nàng, cần ta phải nhọc lòng tính toán ư? Chỉ là một trò chơi đuổi bắt mà thôi. Bây giờ thì kết thúc rồi, ta không rảnh rang để vờn nhau với nàng nữa, ngoan ngoãn thực hiện vai trò và nghĩa vụ của mình đi. Biết đâu tương lai sau này nàng còn có thể tiếp tục một bước lên mây, dưới một người, trên vạn người.”

Tô Y Điềm không ngờ Tiêu Cảnh Hoằng lại là người xào trá như vậy, cánh tay của hắn đã vươn dài đến người của Dưỡng Tâm Điện từ lúc nào.

“Đúng như nàng đang nghĩ đấy.” Tiêu Cảnh Hoằng vừa cười vừa nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trong tay.

Vậy là Uông đại giám chính xác là thân tín của Tiêu Cảnh Hoằng trong hoàng cung.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Ngày hôm đó, ông ta cố ý đứng canh trong Dưỡng Tâm Điện, lại nhanh nhẹn giằng lấy ngọc bội trên tay Tô Y Điềm, rồi vội vàng hô hoán Thái y bên ngoài vào chẩn bệnh cho Tiên đế, cốt ý là muốn đẩy nàng ra ngoài, ngăn cản hai người họ đạt thành hiệp nghị, trì hoãn việc hạ chỉ của An Khánh Đế đang suy yếu trên giường bệnh.

Từng chút từng chút một những sự kiện tiếp nối lẫn nhau hiện lên rõ ràng khiến Tô Y Điềm không khỏi ngỡ ngàng.

“Cho nên ngươi mới cố ý bày ra vụ đánh cược kia, cốt là muốn thấy ta vùng vẫy trong tuyệt vọng, sau đó phải hạ mình cầu xin ngươi.”

Tiêu Cảnh Hoằng không đáp lời của Tô Y Điềm, chỉ dịu dàng nhắc nhở nàng: “Chuẩn bị đi, sau tang lễ của Tiên Đế, nàng sẽ chính thức dọn vào Cảnh Nhân Cung, từ đây đến lúc đó hãy suy nghĩ xem nàng phải làm gì để hầu hạ phục vụ khiến ta hài lòng sảng khoái.”

Nhớ lại lời đánh cược của bọn họ, Tô Y Điềm không thể không sợ hãi.

Lời ước hẹn với Diệp Thanh đã tan thành mây khói, ngay cả tự tôn của bản thân cũng bị người này dẫm nát dưới chân hắn.

Nhưng vậy thì có là gì, vì một ngày có thể tự do rời khỏi nơi đây, Tô Y Điềm bằng lòng bị người ta nhục mạ.

Nàng quỳ phịch xuống đất, nắm lấy vạt áo của hắn, nước mắt tuôn rơi như châu ngọc đứt khỏi chuỗi.

“Điện hạ, không, bệ hạ, nếu… nếu ta có thể làm cho người hài lòng, xin người thả ta đi được không? Ta thực sự, thực sự không muốn nhập cung?”

“Vì sao lại không muốn?” Tiêu Cảnh Hoằng cúi xuống, nắm lấy cằm của nàng miết thật mạnh đến mức đỏ bừng một mảng, ngữ khí ghen ghét đến cực điểm: “Là Diệp Thanh, cho nên nàng mới không màng đến những thứ vinh hoa phú quý mà trẫm ban cho nàng?”

“Không, không liên quan đến chàng ấy, không phải đâu…” Tô Y Điềm vội vàng lắc đầu phủ nhận, rồi như nghĩ ra điều gì đó, nàng vội vàng nói: “Nếu bệ hạ không tin, ta sẽ rời khỏi Đế Kinh ngay lập tức, sẽ không có bất kỳ mối quan hệ gì với Diệp Thanh nữa. Ta sẽ đi thật xa, thậm chí… thậm chí đời này cũng không bao giờ thành thân nữa, ngày ngày thêu thùa và tụng kinh cầu phúc cho bệ hạ có được không?”

“Nàng thà sống một cuộc sống như ni cô cũng không muốn làm phi tần của trẫm?” Tiêu Cảnh Hoằng cười lạnh: “Vậy thì trẫm lại càng muốn giữ nàng bên cạnh, giam nàng cả đời trong hoàng cung này, với vị trí ái phi của trẫm. Như vậy không phải thú vị hơn sao?”

Âm thanh của Tiêu Cảnh Hoằng như tiếng nói của ma quỷ từ dưới địa ngục văng vẳng bên tai khiến Tô Y Điềm run lẩy bẩy: “Trẫm muốn toàn bộ mọi người nhìn thấy trẫm ân ái với nàng thế nào, khiến nàng thuần phục dưới chân trẫm như thế nào…”

“Gai nhọn trên người nàng, trẫm sẽ từ từ nhổ bỏ, đôi cánh vùng vẫy của nàng, trẫm sẽ từ từ bẻ gãy, để nàng cả đời này chỉ có thể dựa dẫm vào trẫm, chỉ có thể cầu xin trẫm, yêu trẫm, nhìn trẫm, hiểu chưa?”

“Ngươi thật độc ác.” Tô Y Điềm ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ lựng: “Không phải ngươi từng coi thường ta, từng chán ghét ta, thậm chí muốn vứt bỏ ta sao? Bây giờ nói những lời này là thế nào?”

“Vậy thì sao?” Tiêu Cảnh Hoằng híp mắt cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt hiện lên sự hả hê không thể kìm nén: “Đây là cái giá ngươi phải trả vì đã phớt lờ trẫm bao lâu nay.”

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Like và follow page để ủng hộ nhé. 

Hắn là lục hoàng tử cao cao tại thượng, là nam nhân xuất sắc nhất Bắc Bình quốc này, ai ai cũng cầu mong một ánh nhìn của hắn, hắn không thể nào thua cuộc trên người nữ tử lì lợm trước mắt này.

“Tô Y Điềm, ngươi là cái thá gì mà dám ghét bỏ trẫm như vậy?”

“Cho dù trúng mị dược, ngươi cũng không muốn để trẫm đụng vào người…”

“Nếu đã vậy thì từ nay về sau, trẫm sẽ khiến ngươi nếu không phải là trẫm thì không thể, cả đời này của ngươi chỉ có thể vui vẻ nằm dưới thân trẫm mà cầu hoan.”

Nói xong, hắn lạnh lùng kéo lại vạt áo, thẳng thừng bước qua Tô Y Điềm đã suy sụp đến mức ngã ngồi xuống đất.

 

Loading...