Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-02-02 12:59:07
Lượt xem: 57

Ánh nắng vàng ruộm len lỏi qua khe cửa hắt lên thành từng vệt dài đậm màu trên nền nhà trải thảm lông dê thượng hạng.

Tiêu Cảnh Hoằng đã quen thói dậy sớm múa quyền bao nhiêu năm nay, hiếm hoi lắm mới có một ngày hắn thư thả trên giường ngủ đến giờ này.

Không gọi Lưu công công vào hầu hạ ngay, Tiêu Cảnh Hoằng tự mình bước đến tấm bình phong, kéo ngoại bào màu bạch nguyệt bằng tơ tằm khoác hờ lên vai rồi nghiêng đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang cuộn tròn trên giường nệm có chút lộn xộn.

Mái tóc dài đen nhánh xõa tung không che giấu nổi tấm lưng trần trắng trẻo nõn nà in hằn những vết hôn đỏ thẫm và dấu răng đậm màu.

Tiêu Cảnh Hoằng không nhịn được đến gần, vuốt ve nhẹ nhàng từng tấc da thịt đang lộ ra ngoài.

Cái đụng chạm thân mật của hắn khiến Tô Y Điềm có chút run rẩy, đôi mày lá liễu nhẹ nhăn lại, hơi thở ngập ngừng.

Nhìn nàng cố gắng co rúc lại trong tấm chăn lông thỏ mềm mại, Tiêu Cảnh Hoằng vừa tức vừa buồn cười.

Đêm qua quả thật hắn xuống tay khá tàn nhẫn, mặc kệ Tô Y Điềm khàn giọng la hét cầu xin, Tiêu Cảnh Hoằng vẫn ra sức hưởng dụng trên cơ thể non mịn của nàng.

Nhớ lại những tư thế nhạy cảm đến mức khó nói thành lời, Tiêu Cảnh Hoằng phải tự thừa nhận bản thân hắn quả là cũng có mặt biến thái.

Đặc biệt những lúc ở trên giường, cùng với Tô Y Điềm.

Chẳng hiểu sao, nữ tử này có thể dễ dàng khơi gợi những dục vọng đen tối và dơ bẩn nhất bên trong hắn.

Tiêu Cảnh Hoằng tặc lưỡi một cái, sau đó cúi đầu hôn một đường dài từ gáy xuống đến tận hõm lưng của nàng như một sự dỗ dành an ủi.

Một bàn tay nhỏ quơ quàng trong không trung rồi không nể nang vỗ mạnh vào người hắn.

“Không, đừng… đừng đến nữa…”

Tiêu Cảnh Hoằng bật ra một tiếng cười nhẹ.

“Được rồi, tha cho nàng một hôm…”

“Dù sao thì với tình trạng này của nàng, trẫm mà còn tiếp tục đòi hỏi thì quả không khác gì cầm thú.”

Dường như cảm nhận được đối phương đã buông tha cho mình, lúc này Tô Y Điềm mới chọn một tư thế thoải mái tiếp tục nằm ngủ.

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ nhé. 

Dù hôm nay không cần phải thượng triều nhưng tấu sớ vẫn chất đống trên thư án, Tiêu Cảnh Hoằng không thể không trở về Ngự Thư Phòng để xử lý.

Lưu công công theo hầu sát bên cạnh, nghiêm cẩn rửa tai lắng nghe hiệu lệnh của chủ tử.

Có vẻ tâm trạng của hoàng đế hôm nay rất tốt, hiếm khi thấy Tiêu Cảnh Hoằng dành thời gian đọc sổ con của văn võ bá quan trong triều mà không nhăn mặt nhíu mày, buông lời chê trách.

Thỉnh thoảng mỗi lúc dừng lại nghỉ ngơi uống một chén trà, Tiêu Cảnh Hoằng sẽ vu vơ hỏi vài câu.

“Bên đó có động tĩnh gì không?”

“Giờ này vẫn còn chưa dậy ư?”

“Thế thì không được, dù gì cũng phải ăn một chút rồi muốn ngủ tiếp cũng được.”

“Báo Ngự Thiện Phòng, mang qua bên đó một chén cháo bồ câu với vài món điểm tâm nhẹ đi.”

Lưu công công nhanh nhẹn gật đầu, trong lòng dâng chút cảm khái.

Chủ tử của y đúng là trong ngoài bất nhất mà.

Miệng thì toàn lời độc ác, nhưng nhìn đi, rõ ràng là quan tâm lo lắng cho người ta muốn chết.

Loay hoay mãi, Lưu công công cũng quên béng đi những lời dặn dò của Uông đại giám.

Tô Y Điềm tỉnh dậy lần nữa thì mặt trời đã đứng bóng trên ba ngọn sào.

Nha hoàn Mẫn Nhi vẫn túc trực bên cạnh, vừa thấy chăn nệm trên giường có chút động đậy liền lập tức đi đến.

Lần trước đã có cơ hội chiêm ngưỡng một thân xanh tím đến ghê người của Tô Y Điềm, lần này Mẫn Nhi rõ ràng đã trấn tĩnh hơn nhiều.

Nàng ta nhanh nhẹn đỡ Tô Y Điềm ngồi dậy, chuẩn bị nước nóng và cao bôi ngoài da vô cùng đầy đủ.

Đợt kia lúc còn ở Vinh Vương phủ, tân hoàng lúc đó đã cho Thái y viện bào chế khá nhiều, đều là dùng dược liệu tốt nhất, khi chuyển vào Cảnh Nhân cung, Mẫn Nhi đã đóng gói toàn bộ mang theo, đề phòng có dịp cần đến.

Quả nhiên vẫn là mình suy nghĩ chu toàn.

Vừa khập khiễng mặc trung y bước ra ngoài tiền sảnh, ngồi xuống ghế quý phi thì bên ngoài vang lên tiếng người hành lễ.

“Nương nương cát tường.”

“Đây là…?” Tô Y Điềm ngơ ngác nhìn vị nữ lang có phần đứng tuổi trước mặt, nhẹ giọng hỏi.

“Thần là Tống Chân thuộc Kính Sự Phòng, được lệnh đến đây để hỏi thăm nương nương.”

Nghe đến đây, Tô Y Điềm và Mẫn Nhi đã hiểu được đại khái ý muốn của bề trên.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Nàng hơi xấu hổ, hai gò má đỏ bừng, gật đầu để Tống Chân đi vào.

Kiểm tra cẩn thận một phen, lại xem qua một hàng dược liệu đựng trong những lọ sứ nhỏ, thấy không gì đáng lo ngại, Tống Chân mới hài lòng đứng dậy chuẩn bị viết cho Mẫn Nhi vài dòng căn dặn cùng một đơn thuốc bồi bổ.

Lúc này Tô Y Điềm lại đứng dậy, chậm rãi mở lời: “Chờ chút, ta còn có chuyện muốn hỏi Tống nữ quan…”

“Xin nương nương cứ nói.” Tống Chân khiêm nhường đáp.

“À, về tị tử thang…” Tô Y Điềm ngập ngừng, hôm nay Tiêu Cảnh Hoằng rời đi khi nàng đã kiệt sức, cho nên nàng không biết và cũng chưa nghe gì về việc phân phó tị tử thang xuống Cảnh Nhân Cung, điều này khiến Tô Y Điềm có chút bất an.

“Ta hơi sợ.”

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ nhé. 

Nhìn thiếu nữ gầy nhỏ đơn bạc đứng trước mặt khẽ khàng cúi đầu e thẹn, Tống Chân có phần mềm lòng.

Bà phục vụ trong cung đã qua hai đời vua, bởi vì bên ngoài cũng chẳng còn gia đình họ hàng thân thích, đến tuổi được xuất cung, Tống Chân xin ở lại tiếp tục làm nữ quan trong Nội vụ phủ.

Từ bao đời nay, để đảm bảo vị trí và quyền lực của hoàng hậu, quy định trong hậu cung không cho phép bất kỳ phi tử nào mang long thai trước khi hoàng hậu và hoàng thượng viên phòng.

Tân đế vừa mới lên ngôi, vị trí hoàng hậu vẫn còn bỏ trống, một vị Khánh Tần không có bối cảnh và mẫu tộc hùng hậu như Tô Y Điềm, rất khó có khả năng ngồi lên phượng ỷ.

May mắn được hoàng thượng sủng ái nhưng ơn trạch này sẽ kéo dài được bao lâu không ai biết.

Việc mang thai thời điểm này là chuyện khó còn hơn lên trời.

Dù cho Lưu công công ở Ngự tiền vẫn chưa hạ lệnh xuống, nhưng chúng nô tài như Tống Chân phải luôn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng thi hành luật lệ với dàn phi tử mỗi người một tính trong hậu cung trăm hoa đua sắc này.

Tống Chân đã trải qua những ca khó nhằn vô cùng, đến mức phải dùng đến biện pháp mạnh để áp chế.

Không nghĩ vị Khánh Tần nương nương này lại chủ động ngỏ ý muốn hỏi thăm về tị tử thang.

Chẳng biết là có ý gì đây.

Tống Chân nghiêm mặt, vừa khuyên nhủ vừa răn dạy: “Cái này đã là quy tắc, không thể tránh khỏi, xin nương nương hãy thả lỏng, đừng quá lo lắng.”

Tô Y Điềm thở phào một tiếng, nhanh nhẹn gật đầu: “Ta biết, ta biết mà, chỉ là muốn hỏi Tống nữ quan khi nào canh kia được bưng lên mà thôi.”

Tống Chân thấy Tô Y Điềm không phải muốn làm khó mình, nét mặt cũng giãn ra chút ít, dịu giọng đáp: “Thần lập tức đi đến Thái Y Viện để thông báo chuẩn bị cho nương nương. Thân thể ngài còn yếu nhược, thần có bổ sung thêm vài vị thuốc an thần và bồi bổ khí huyết, đảm bảo sẽ không để ảnh hưởng đến ngọc thể của nương nương sau này.”

“Đa tạ Tống nữ quan.” Tô Y Điềm dùng mắt ra hiệu cho Mẫn Nhi cầm theo một ít bạc tiễn Tống Chân ra ngoài.

Buổi trưa chỉ ăn qua loa đại khái xong Tô Y Điềm lại tiếp tục nằm nghỉ ngơi đến chiều.

Không nghe thấy Lưu công công thông báo gì, bản thân nàng cũng không muốn gặp Tiêu Cảnh Hoằng, cho nên sau khi hoàng hôn đã nhuộm đỏ khoảng trời nhỏ trên đỉnh đầu, Tô Y Điềm nói Mẫn Nhi chuẩn bị bữa tối trong lúc chờ đợi tị tử thang được Tống Chân đưa đến.

Lúc Tiêu Cảnh Hoằng ngẩng đầu khỏi thư án, trong Ngự Thư Phòng đã thắp đầy đèn cầy.

Nhìn bóng tối bao phủ bên ngoài, chỉ le lói những ngọn đèn lồng đỏ đổ thành những vệt bóng dài sậm màu trên nền nhà lát đá xanh, hắn mới biết hóa ra đã muộn như thế này rồi.

Lưu công công tự mình bưng chậu đồng đến cho Tiêu Cảnh Hoằng rửa tay rửa mặt, bút lông sói cũng được đặt trên giá đỡ.

Xong đâu đấy, y khéo léo hỏi thăm: “Bệ hạ, mùa này Ngự Thiện Phòng có một số lượng cá tuyết rất tươi ngon, chưng tương hay sốt cay đều xuất sắc cả, người có muốn thưởng thức một chút không?”

Tiêu Cảnh Hoằng không trả lời Lưu Chỉ ngay mà lại hỏi lại: “Bên phía Cảnh Nhân Cung thế nào rồi?”

“À, Khánh Tần nương nương ngủ đến trưa, sau đó dậy ăn ngọ thiện rồi lại ngủ tiếp, mới dậy lúc chiều muộn ạ.”

Tiêu Cảnh Hoằng bĩu môi nhưng ngữ điệu lại tràn ngập sự cưng chiều: “Chậc, sao lại để nàng ngủ nhiều như vậy chứ.”

Lưu công công cười nịnh nọt, uyển chuyển truyền đạt ý tứ: “Hoàng thượng dạy chí phải, là nô tài không biết nặng nhẹ, lần sau nhất định sẽ chú ý chăm sóc cho nương nương hơn nữa.”

“Được rồi, bãi giá Cảnh Nhân Cung, để trẫm xem nàng ấy lười biếng đến mức nào đây.”

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ nhé. 

Khi Tiêu Cảnh Hoằng đến nơi, không gian xung quanh vẫn là một màn vắng lặng nhuốm màu cô quạnh.

Tô Y Điềm không thích chốn đông người, lại càng thêm bài xích nơi này, cho nên thời gian qua vẫn chỉ sử dụng mỗi Mẫn Nhi ở bên cạnh, còn những người khách chỉ dọn dẹp loanh bên ngoài tiền sảnh và sân vườn rồi lui xuống.

Bởi vậy, lần nào Tiêu Cảnh Hoằng ghé qua cũng không có mấy cung nữ thái giám đứng túc trực để thông tri vào trong.

Khi Tô Y Điềm và Mẫn Nhi nhận ra nơi này có khách ghé thăm thì hắn đã đứng sừng sững ở ngạch cửa của nội điện.

Trên tay nàng vẫn còn đang bưng một chén sứ lớn, bên trong chứa một thứ nước màu đen hẵng còn bốc khói nóng, nhìn qua dường như Tô Y Điềm chỉ mới uống được một ngụm nhỏ.

Mùi dược liệu vẫn còn nồng nàn vướng vít trong căn phòng.

Tiêu Cảnh Hoằng nhăn nhẹ mày, giọng trầm thấp: “Uống cái gì thế? Không khỏe trong người?”

Lúc nói câu này, ánh mắt cảnh cáo lia đến vị trí Lưu công công đang khom lưng đứng bên cạnh

Bị điểm danh ngầm, Lưu Chỉ tái mét cả mặt mũi, biết rõ hoàng thượng quan tâm đến Khánh Tần, y đã căn dặn mấy tên tiểu thái giám phải liên tục báo cáo tình hình Cảnh Nhân Cung cho mình, sao vừa đến đây lại lòi ra chén thuốc kỳ lạ này khiến y trở tay không kịp, chẳng biết nói thế nào cho phải trước mặt chủ tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-45.html.]

Đang suy nghĩ tìm cách bao biện, một mùi quen thuộc xộc vào mũi khiến Lưu Chỉ trợn mắt ồ lên một tiếng.

“Đúng rồi, cái này là… là…”

Nói đến đây, Lưu Chỉ lấm lét nhìn lại Tiêu Cảnh Hoằng, nhỏ giọng đáp: “Là tị tử thang ạ.”

Tiêu Cảnh Hoằng có chút ngờ vực, nét mặt đanh lại, đôi mắt như d.a.o sắc lành lạnh đáp xuống cần cổ của Lưu công công: “Ngươi nói là…?”

“Là… là tị tử thang ạ?” Lưu Chỉ sợ mất mật, quỳ sụp xuống đất.

“Nhưng mà… rõ ràng nô tài chưa hề ra lệnh cho Thái y viện dâng chén thuốc này lên.” Để giữ mạng, Lưu công công vội vàng thanh minh.

Mẫn Nhi bị Tiêu Cảnh Hoằng quắc mắt qua nhìn ngay lập tức sợ hãi đến khuỵu xuống, run rẩy lắc đầu: “Nô tỳ không biết… không biết chuyện tị tử thang này, xin bệ hạ minh xét.”

Chỉ có một mình Tô Y Điềm là thản nhiên như không, chẳng thèm đếm xỉa đến không khí đặc quánh trong phòng: “Có chuyện gì sao? Canh này không thể uống?”

Khi nói ra câu này, nàng vẫn không quên bưng chén thuốc lên tiếp tục uống.

Xoảng.

Chén sứ bị người vung tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

Thứ nước đen đổ tràn trên tấm thảm lông dê phát ra mùi ngai ngái khó chịu.

“Bệ hạ, người lại lên cơn gì nữa vậy?”

Tô Y Điềm chẳng hề nể nang hỏi thẳng.

Nhận ra tình hình đang lâm vào thế bất ổn, chiến sự sắp sửa xảy ra ở nơi này, Lưu công công vội vàng lôi kéo Mẫn Nhi lui ra ngoài, đóng kín cửa lại, để cho hai người đó tự giải quyết với nhau.

Trần đời y chưa từng gặp một vị phi tử nào bướng bỉnh và coi trời bằng vung như Tô Y Điềm.

Cứ ba lần bảy lượt chọc giận hoàng thượng, nàng không sợ bị rơi đầu thì cũng phải thương cho phận nô tài bọn họ bị vạ lây chứ.

Nghĩ đến đây, Lưu Chỉ nhìn Mẫn Nhi đang vô cùng lo lắng đến vặn xoắn tay chân, thở dài thườn thượt.

Bên trong phòng, Tô Y Điềm chẳng hề vì sự thay đổi thái độ bất thình lình của Tiêu Cảnh Hoằng mà tỏ vẻ lo sợ.

Nàng nhăn mặt, cúi xuống muốn nhặt những mảnh sứ lên lại bị đối phương giữ lấy, ép sát lên tràng kỷ.

“Nàng cố tình muốn chống lại trẫm?”

“Ta tuân thủ luật lệ của hậu cung, không để cho hoàng thượng phải nhắc nhở, sao người lại không vui rồi?” Tô Y Điềm khó chịu muốn đẩy hắn ra.

“Từ bao giờ nàng ngoan ngoãn vâng lời như vậy hả?” Tiêu Cảnh Hoằng gằn giọng, đôi con ngươi trợn trừng dữ tợn: “Nàng rõ ràng là muốn khiến trẫm khó chịu, nàng rõ ràng muốn khiến trẫm ăn không ngon ngủ không yên, thấp thỏm trong lòng.”

Tô Y Điềm không thể lay chuyển thân hình cao lớn như tùng như bách của đối phương, chỉ đành bất lực quay đầu: “Hoàng thượng thật là cả nghĩ, không phải ban đầu người đã nói như thế sao?”

Tiêu Cảnh Hoằng khựng lại, viền mắt đỏ lên, giọng khàn đặc: “Nói vậy nhưng trẫm không hề tính toán sẽ ban xuống…”

Nói đến đây, hắn chỉ vào vệt nước thuốc đen xì còn chưa khô dưới sàn nhà, ngữ điệu đay nghiến: “Còn nàng thì lại gấp gáp đi đòi tị tử thang…”

‘Nàng tưởng trẫm không biết nàng đang suy nghĩ cái gì ư, Tô Y Điềm?”

Tô Y Điềm không phản bác, giọng nói đậm chất thê lương: “Bệ hạ đã biết, ngay từ đầu ta cũng không che giấu, nhưng người lại ra sức ép buộc, vậy cũng đừng trách ta…”

Tiêu Cảnh Hoằng cười lạnh, âm thanh ngập tràn u oán: “Khẩu khí lắm, nàng đã bước chân vào nơi này, sao lại còn giữ suy nghĩ thiển cận thế này…”

“...sự sủng ái của trẫm chính là tấm khiến giáp tốt nhất dành cho nàng ở hậu cung…”

“... để trẫm xem thử không có trẫm chở che bảo hộ, nàng có thể lành lặn thảnh thơi được bao nhiêu ngày…”

Tô Y Điềm im lặng không đáp, bởi vì nàng cũng đã mường tượng được bản thân mình sẽ chật vật thế nào trong cuộc tranh đoạt khốc liệt nơi hậu cung ăn thịt người này.

Kiếp trước không phải bản thân cũng từng trải qua rồi hay sao?

Thấy đối phương im lặng trước những lời cảnh cáo của mình, Tiêu Cảnh Hoằng càng thêm điên tiết.

Hắn đã tốn bao nhiêu tâm tư để xây chiếc lồng vàng son này chỉ dành nuôi một con chim sẻ không nhà.

Tô Y Điềm không có bất kỳ lý do gì để ghét bỏ được.

Nàng không thể, cũng không có tư cách đó.

Một nông phụ lang thang cơ nhỡ, may mắn được Tiên đế nâng đỡ, nàng lấy tư cách gì từ chối vinh hoa phú quý bậc này.

Huống chi Tiêu Cảnh Hoằng hắn còn vẫn còn chìm đắm trong hứng thú vừa được khai phá trên người nàng chưa muốn dứt ra.

“Chúng ta đánh cược đi.”

“Người lại muốn cược điều gì?”

“Trong vòng ba tháng, nếu trẫm có thể khiến nàng hoài thai long chủng, nàng phải thành thật ngoan ngoãn trở thành phi tử ở trong hoàng cung này cả đời cho trẫm, không được có bất kỳ suy nghĩ khi quân phạm thượng nào nữa.”

Tô Y Điềm cúi đầu không muốn nhìn đối phương: “Ta không muốn đánh cược gì với người hết bệ hạ à.”

“Chuyện này không phải do nàng quyết định.”

Sau khi lạnh lùng thả xuống một câu chốt hạ, Tiêu Cảnh Hoằng nặng nề xoay người rời khỏi nội điện.

“Thông báo với Nội Vụ Phủ, tạm thời không cần cắt cử thêm cung nhân đến Cảnh Nhân Cung nữa.”

Dường như vẫn còn chưa hả giận, sau khi trở về từ Cảnh Nhân Cung, Tiêu Cảnh Hoằng lập tức phân phó cho Lưu công công hành động.

“Sao cơ?”

“Chuyện thị tẩm của Khánh Tần những đêm này không được truyền ra ngoài, đồng thời ban lệnh cấm túc Cảnh Nhân Cung luôn đi.”

“Trẫm muốn xem không có sự sủng ái và bảo vệ của trẫm, nàng ấy còn có thể mạnh miệng đến lúc nào.”

“Tuân… tuân lệnh.”

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ nhé. 

***

Sau trận tranh cãi hôm đó, mặc dù đêm nào Tiêu Cảnh Hoằng cũng lặng lẽ đến tẩm điện của nàng làm những chuyện điên loan đảo phượng đến mức người nghe phải mặt nóng tai hồng nhưng trái ngược với sự o bế và hào phóng ban đầu, Cảnh Nhân Cung giờ đây không hề được ban thưởng như những nơi khác.

Thậm chí mỗi khi Nội vụ phủ nhắc đến Cảnh Nhân Cung, hoàng đế cũng ra vẻ ghét bỏ gạt đi.

Chẳng ai biết Tô Y Điềm phải è cổ ra hầu hạ Tiêu Cảnh Hoằng mỗi đêm đến kiệt sức, chỉ thấy tình trạng của Cảnh Nhân Cung cứ mỗi ngày lại càng thêm ảm đạm.

Những cung nữ và tiểu thái giám bị rút đi gần hết, chỉ để lại một mình nha hoàn Mẫn Nhi thấp thỏm lo lắng theo sau trong sự bất an tột độ.

Bọn họ cũng không được rời khỏi Cảnh Nhân Cung dù chỉ là nửa bước, giống như là bị giam lỏng vậy.

Những tiếng gió bên ngoài bắt đầu nổi lên như bọt sóng lăn tăn trên mặt nước.

Xuất thân của Tô Y Điềm lần nữa bị hậu cung lôi ra đàm tiếu.

Hẳn là nàng đã làm điều gì đó không nên mới bị hoàng thượng ruồng bỏ một cách nhanh chóng như vậy.

Tô Y Điềm vốn dĩ không quan tâm đến bia miệng xung quanh mình, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng im lặng bỏ qua cho những kẻ đang ra sức tìm cách gây chuyện với nàng hết lần này đến lần khác.

Bởi vậy mới có câu cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.

Khi nhìn thấy bóng dáng yêu kiều thướt tha trong vạt áo màu đỏ rực rỡ xuất hiện trong sân vườn Cảnh Nhân Cung, Tô Y Điềm đã quyết định phải làm một điều gì đó để hả cơn giận âm ỉ trong lòng bấy lâu nay.

Do Lưu công công đưa hết người hầu hạ ở Cảnh Nhân Cung đi chỗ khác, cho nên giờ này đoàn người của Dương Hàm Ngọc không chút khó khăn đẩy cửa bước vào trong sân như chốn không người.

“Hàm Ngọc công chúa giá lâm.” Ma ma bên cạnh vẫn là người trước đây từng trách phạt Tô Y Điềm, thói quen chó cậy gần chủ lên mặt bắt nạt kẻ yếu thế vẫn không hề thay đổi.

Nhìn thấy Dương Hàm Ngọc đến đây, trong đầu Tô Y Điềm nảy ra một suy nghĩ không thể hiểu nổi.

Tại sao Tiêu Cảnh Hoằng đã lên ngôi làm hoàng đế còn không nạp Dương Hàm Ngọc vào hậu cung, cho nàng ta một thân phận danh chính ngôn thuận nhỉ?

Giữ Dương Hàm Ngọc với chức danh công chúa ở nơi này rồi lại cùng nhau lén lút giao hoan làm chuyện đồi bại, bọn họ không sợ bị người đời chê trách hay sao?

Đúng là khó hiểu cho thú vui biến thái của những người trong hoàng thất.

Thấy Tô Y Điềm lơ đãng, lão ma ma quát một tiếng: “Đã thấy công chúa còn không mau hành lễ.”

Nàng nâng quạt che miệng cười khẽ một tiếng, dáng vẻ cao cao tại thượng: “Ồ, Hàm Ngọc công chúa thì sao làm sao? Bổn cung chính là Khánh Tần nương nương, chủ nhân của Cảnh Nhân Cung đấy…”

“Nói đến việc phải quỳ hành lễ, còn phải chờ các ngươi khom lưng dập đầu trước mặt bổn cung.”

Lão ma ma nghe xong có hơi biến sắc, trước đây nghe nói vị trắc phi của lục điện hạ trầm tính yếu nhược, không có người chống lưng, trước nay vẫn không dám ra ngoài hó hé tiếng nào, bà ta còn từng phạt quỳ nàng ở Ngự Hoa Viên thời điểm nàng mới bước chân vào Vinh Vương phủ.

Không nghĩ vừa mới thăng cấp lên vị Tần mà miệng lưỡi đã sắc sảo nhường này.

Quan trọng là Tô Y Điềm nói đúng chứ không sai.

“Sao? Còn không mau quỳ xuống? Hay muốn bổn cung cho người đánh gãy chân các ngươi.”

Dương Hàm Ngọc trước nay nổi tiếng là mỹ nhân liễu yếu đào tơ, nàng ta dựa vào một cung nữ cấp cao, dung nhan diễm lệ cau lại, tức giận trừng mắt với Tô Y Điềm.

“Ngươi dám?”

“Tại sao không? Nên nhớ ngươi chỉ là tiểu công chúa, nếu tính bối phận trong nhà còn phải gọi bổn cung một tiếng chị dâu. Gặp bổn cung không chào hỏi, bổn cung đã bỏ qua, nhưng đám cung nữ thái giám theo hầu ngươi thì khác, ngươi không biết dạy dỗ đàng hoàng thì bổn cung không ngại giúp đỡ một phen đâu.”

Dương Hàm Ngọc thở hổn hển, không thể tìm được lời nào để chống chế, đành quắc mắt liếc lão ma ma một cái u oán.

Trong sân vang lên âm thanh ỉu xìu của một đám người.

“Khánh Tần nương nương vạn an.”

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ nhé. 

 

Loading...