Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-02-02 13:00:11
Lượt xem: 60

Dù qua loa sơ sài nhưng coi như cũng đã phần nào đánh tan được sự ngạo nghễ của đám người này, Tô Y Điềm không muốn tiếp tục làm khó làm dễ, thờ ơ hỏi.

“Chẳng hay có chuyện gì mà Hàm Ngọc công chúa phải kéo người đến quẩy quả Cảnh Nhân Cung của ta?”

Dương Hàm Ngọc vừa nghe đến thì đôi mắt lại long lanh như ngọc trai dưới đáy biển, nũng nịu dựa vào đại cung nữ chỉ tay lên ngọn cây hoàng lan mở miệng nói: “Con diều của ta… con diều của ta…”

“Diều của công chúa bị mắc vào ngọn cây trong Cảnh Nhân Cung, cho nên nô tỳ mới kêu người đến đây để lấy xuống.”

Lão ma ma nhanh nhẹn đứng lên thay mặt Dương Hàm Ngọc giải thích.

Mẫn Nhi ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy cũng không cần hùng hổ dọa người như vậy chứ, làm như Cảnh Nhân Cung là nơi vô chủ vậy đó.”

Lão ma ma tinh mắt thính tai, tất nhiên nhìn thấy biểu cảm len lén bất mãn của Mẫn Nhi, bà ta hắng cao giọng, khom lưng hành lễ về hướng Thiên Chính điện: “Con diều này là do đích thân bệ hạ tự tay làm cho công chúa, là vật ngự ban, trân quý vô cùng.”

Nghe thấy là đồ ngự ban, Mẫn Nhi sợ hãi cúi thấp đầu xuống không dám hó hé tiếng nào.

Thấy người của Cảnh Nhân Cung ỉu xìu như hoa thiếu nước, lão ma ma cười khẩy phất tay ra hiệu cho đám tiểu thái giám đằng sau tiến lên.

Nói là muốn lấy lại con diều nhưng đám người này hung hãn còn hơn thổ phỉ trên núi.

Mấy cây hoàng lan được trồng trong sân bị bọn họ ngắt hoa bẻ cành dẫm nát dưới đất, thậm chỉ còn có vài kẻ đem theo rìu, gần như muốn bứng tung gốc rễ toàn bộ cây được trồng trong sân.

“Mấy người làm cái gì vậy?”

Mẫn Nhi hét toáng lên, giận dữ chạy ra giữ lấy tay một người đang muốn c.h.é.m xuống thân cây: “Chỉ là lấy diều thôi, tại sao lại phá họai luôn cả vườn cây của chúng ta vậy?”

Lão ma ma đứng chống nạnh, giọng khách át tiếng chủ, ra sức hoa tay múa chân: “Tiếp tục cho ta, đây chính là con diều ngự ban của hoàng thượng, ai dám ngăn cản lôi xuống đánh chết.”

Gốc hoàng lan chịu không nổi sự tàn phá, cuối cùng ầm ầm đổ xuống, mang theo con diều màu đỏ rực vẽ hình cánh bướm vướng trên ngọn cây rơi ra ngoài.

Lão ma ma còn chưa kịp hả hê đi lên nhặt lên thì một cánh tay gầy guộc đã đưa ra cầm lấy con diều.

“Vì con diều này à…”

“Xin Khánh Tần nương nương cẩn thận cho, đây là đồ ngự ban, chỉ một hư hại nhỏ cũng có thể khiến người rơi đầu.” Lão ma ma sầm mặt đe dọa.

Chỉ thấy Tô Y Điềm cười một tiếng châm chọc.

Rắc.

Âm thanh đứt gãy vang lên khiến mọi người trong sân đình há hốc mồm.

“Cái này… cái này…” Lão ma ma trợn trắng mắt, không thể tin nổi trước hành động phạm thượng của Tô Y Điềm.

Tô Y Điềm chẳng hề sợ hãi, ném toẹt con diều đã nát bươm xuống đất, chỉ tay vào đám người Dương Hàm Ngọc, giọng lạnh tanh: “Các ngươi nói con diều này là ngự ban rồi lôi kéo nhau đến đây phá hoại sân vườn của Cảnh Nhân Cung ta…”

“Vậy ta cũng nói cho các ngươi biết, toàn bộ đồ dùng trong Cảnh Nhân Cung đều là do đích thân hoàng thượng chọn lựa và đem đến đấy. Các ngươi nói xem, các ngươi có mấy cái mạng để đền hả?”

Mọi người rùng mình nhìn nhau, sau đó lấm lét liếc về phía Dương Hàm Ngọc đang đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ.

Từ khi nàng ta sinh ra và được đưa vào hoàng cung nuôi dưỡng dưới trướng Triệu hoàng hậu, chưa có bất kỳ kẻ nào dám đứng trước mặt mình lớn lối thế này.

“Ngươi nói xằng nói bậy, những cái cây tầm thường này, sao có thể là vật ngự ban chứ…”

Có lời nói của Dương Hàm Ngọc nhắc nhở, lão ma ma thở mạnh một hơi lấy lại tinh thần: “Đúng vậy, nương nương có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy, coi chừng lại phạm phải tội khi quân phạm thương đấy.”

“Ở đây có ai dám khi quân phạm thượng?”

Đám người còn đang nhốn nháo ra sức chỉ trích Tô Y Điềm, ngay lập tức bị giọng nói trầm thấp từ tính cắt ngang đến sợ hãi quỳ mọp xuống.

Tiêu Cảnh Hoằng chống cằm ngồi trên long liễn, ánh mắt lạnh lẽo khiến người nhìn đến không rét mà run.

Nhìn thấy chống lưng của mình đã đến, Dương Hàm Ngọc mặt mày như hoa lê nở rộ, đôi mày nhẹ nâng, vừa kiêu sa lại nhuốm chút vẻ yếu mềm.

Lúc này Tô Y Điềm đưa mắt qua nhìn, thấy bên cạnh Lưu công công là một tên tiểu thái giám lạ mặt.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

À hóa ra là kẻ ác muốn cáo trạng trước đây mà.

Lưu Chỉ nhìn sân vườn xơ xác tiêu điều, dãy hoàng lan mà y cất công cho người mang từ bên ngoài vào đào đất trồng lên giờ đã bị bứng gốc mà ruột thắt tim xót, ngón tay chỉ hoa lan vội vàng nâng lên, âm thanh the thé.

“Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”

Lão ma ma ngay lập tức lên tiếng kể lể.

“Sáng nay công chúa mang diều ra thả ở Ngự hoa viên, chẳng may có gió lớn thổi qua khiến con diều bay lên, mắc vào ngọn cây của Cảnh Nhân Cung…”

“Chúng nô tỳ mới đi đến đây để cầu kiến Khánh Tần nương nương…”

“Không nghĩ đến nương nương lại làm khó làm dễ, mãi mới cho nô tỳ leo lên cây nhặt diều…”

Nói đến đây, bà ta có vẻ vô cùng bức xúc, viền mắt đỏ lên: “Tưởng là mọi chuyện êm xuôi, ai ngờ khi vừa mang con diều xuống, Khánh Tần nương nương lại giành lấy, bẻ gãy nó trước mặt mọi người…”

“Nô tỳ đã nói rõ từ đầu, con diều này là đích thân hoàng thượng khi còn là lục điện hạ đã tự tay làm cho công chúa vào dịp tết nguyên tiêu, chuyện này cả hoàng cung ai cũng biết. Nương nương lại công khai phá hủy trước mặt mọi người thế này, có khác gì khi quân phạm thượng đâu cơ chứ.”

“Lão nô không thể nhìn được Hàm Ngọc công chúa bị nương nương chèn ép nhục mạ, nên đã tự chủ trương cho người đi cầu Lưu công công đến đây để giúp phân xử, xin hoàng thượng minh giám.”

Mẫn Nhi nghe thấy những người này đổi trắng thay đen một cách trắng trợn như vậy, không nhịn được phản bác.

“Nói láo, rõ ràng mấy người hùng hùng hổ hổ kéo nhau vào đây chặt cây bẻ cành, không coi nương nương ra gì…”

Nhưng lão ma ma đã lớn giọng át tiếng.

“Con diều mắc trên ngọn cây rất cao, trong lúc trèo lên lấy xuống không thể tránh khỏi việc chặt cành bẻ nhánh, nhưng nương nương không có thiện chí hợp tác chút nào, còn so sánh con diều ngự ban với hàng cây trong sân, sau đó thì thẳng thừng phá hủy con diều dù rằng nô tỳ và công chúa đã ra sức can ngăn.”

Tiêu Cảnh Hoằng nghiêng đầu hờ hững hỏi: “Có đúng chuyện là như vậy?”

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ nhé. 

Những người có mặt trong sân nhìn nhau, sau đó ra sức gật đầu như trống bỏi.

Mà Tô Y Điềm dưới chân là xác con diều đã rách nát lại chẳng hề lên tiếng biện minh cho mình.

“Thế là Khánh Tần có lỗi trong chuyện này rồi, phải không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-46.html.]

Hắn nhìn nữ tử vô cảm trước mặt, giọng trầm xuống, từng chữ nhấn mạnh một lần nữa như thể cảnh cáo.

Dương Hàm Ngọc đứng bên cạnh, đôi mắt long lanh ngấn nước như châu ngọc dưới đáy biển.

“Muội không dám trách Khánh Tần, có thể đối với tỷ ấy con diều này là vô giá trị, nhưng với Hàm Ngọc đây chính là món quà do đích thân bệ hạ tự tay làm và tặng cho muội, muội trân quý vô cùng, cho nên mới mạo muội đến đấy để lấy về, không nghĩ lại làm cho Khánh Tần giận dữ…”

Hai kiếp trôi qua, Dương Hàm Ngọc vẫn là cái kiểu thế này.

Thích đóng vai nạn nhân trong mắt mọi người và luôn tỏ ra mình là viên ngọc quý của hoàng tộc.

Nực cười ở chỗ nàng ta từ đầu đến cuối chẳng có chút dính dáng gì đến Tiêu thị. Vậy mà thực sự nghĩ bản thân mình cao quý hơn người.

Kiếp trước Tô Y Điềm căm ghét người này vô cùng.

Kiếp này thì chỉ còn lại sự khinh bỉ không thôi.

Thấy Tô Y Điềm không nói một câu nào trước lời buộc tội ngấm ngầm của mình, Dương Hàm Ngọc có chút hồ nghi ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy nàng nhướng mày nhìn mình như một món đồ rẻ tiền thối hoắc.

Điều này khiến Dương Hàm Ngọc tức giận đến run người, nước mắt không kìm được trào ra khỏi hốc mắt đang trợn trừng.

“Công chúa đừng khóc, đã có bệ hạ ở đây rồi.” Lão ma ma vội vàng tiến đến trấn an Dương Hàm Ngọc trong cơn nức nở.

“Là do ta vô năng, bị khinh rẻ như thế cũng chỉ biết trơ mắt nhìn món quà biểu ca tặng bị người ta dẫm nát…”

“Được rồi.” Tiêu Cảnh Hoằng khó chịu nhíu mày quát một tiếng.

Toàn bộ sân vườn im thin thít, một tiếng thở cũng không dám buông xuống.

“Nàng còn gì để nói không?”

Tô Y Điềm cười lạnh một tiếng, bước qua xác con diều đi đến trước mặt Dương Hàm Ngọc: “Công chúa đã biết ta không chút nể nang gì ngươi thì sau này đừng mang những thứ vô dụng này đến kiếm cớ gây rắc rối với ta. Bởi vì ta sẽ không nhân nhượng đâu. Muốn hoa chân múa tay thì đến chỗ khác mà bày trò, đã hiểu chưa?”

Từng lời từng chữ rơi xuống chẳng hề giữ gìn mặt mũi cho bất cứ người này.

Ngày đã đế vương trước mặt cũng bị nàng phớt lời như không khí.

Đôi môi mỏng mím chặt, Tiêu Cảnh Hoằng từ trên cao nhìn xuống Tô Y Điềm đang chẳng chút câu nệ bằng nét mặt như hầm băng.

Cái bóng cao lớn của hắn trải dài che phủ thành một cái bóng râm to lớn bao bọc toàn bộ cơ thể của Tô Y Điềm.

Hắn tức giận đến mức bật cười thành tiếng.

Bình thường những phi tử khác khi xảy ra va chạm ít nhiều cũng uyển chuyển nhún nhường, thậm chí là giả vờ trước mặt hắn, cầu mong hắn vì mình và che chở.

Nàng thì ngược lại, dáng vẻ ngông cuồng chẳng chút che giấu.

Cứ thế trước mặt hắn và tất cả cung nhân ra sức khiêu khích Dương Hàm Ngọc một cách câu khai như thế, trong khi Dương Hàm Ngọc còn có con bài là món quà ngự ban trong tay.

Nàng thực sự không sợ bị khép vào tội khi quân phạm thượng sao?

“Nếu Khánh Tần đã không thể giải thích được, vậy trẫm phạt nàng bị khẻ tay mười cái, lập tức thi hành.”

Mẫn Nhi nghe thấy chủ tử bị đánh oan, vội vàng hô lên: “Sao lại như thế được, rõ ràng nương nương bị người ta h.i.ế.p đáp cơ mà…”

Nhưng Lưu công công đã cho người lôi nàng ta xuống, bịt miệng lại, cả nàng và Tô Y Điềm đều bị hai ma ma lớn tuổi cầm cây thước to bằng bàn tay đánh mạnh xuống hai lòng bàn tay nõn nà mềm mại đến ửng đỏ.

Mẫn Nhi ức lắm, nhưng nhìn Tô Y Điềm bên cạnh không kêu la tiếng nào, nàng ấy chỉ đành cúi mặt bặm môi cố gắng nhịn qua cơn đau này.

Nhìn thấy Tiêu Cảnh Hoằng vẫn còn bênh vực mình trước mặt người khác, trong lòng Dương Hàm Ngọc vô cùng thỏa mãn.

Dù chưa nạp nàng ta vào hậu cung thì sao chứ, vị trí của mình trong lòng hắn còn cao hơn cả thê tử cưới hỏi chính thức kia mà.

Dương Hàm Ngọc nâng cằm, bám lấy ống tay áo của Tiêu Cảnh Hoằng, gương mặt vui vẻ trở lại: “Hôm nay cũng muộn rồi, để muội hầu hoàng thượng dùng ngọ thiện nha.”

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ nhé. 

Lão ma ma vội vàng hét to với nhóm cung nữ và thái giám đằng sau: “Ở đây không còn chuyện gì nữa rồi, mau bãi giá hồi cung.”

Tiêu Cảnh Hoằng nhíu mày từ tốn bước ra khỏi cánh cổng sơn đỏ rực rỡ của Cảnh Nhân Cung, sau đó quay lại liếc Lưu công công đang khom lưng nặng nề bước đi bên cạnh, chất giọng như sương giá trên đỉnh Mẫu Sơn.

“Xử lý đi.”

Lão ma ma và đám người của Hàm Phúc cung còn đang hả hê trước chiến thắng của chủ tử nhà mình, đột nhiên bị một nhóm cấm quân tiến lên trói gô lại thì vô cùng hốt hoảng, mặt mũi tái nhợt.

“Cái này… có chuyện gì thế? Nô tỳ đã phạm phải lỗi gì ạ? Xin hoàng thượng và công chúa chứng giám cho.”

Lưu công công cau mày ghét bỏ, thay mặt Tiêu Cảnh Hoằng hạ lệnh: “Trước mặt chủ tử mà dám có thái độ xấc láo, ăn nói càn quấy, chưa hỏi đã khai, già mồm cãi láo. Bấy nhiêu tội đây là đủ cho nhà ngươi rơi đầu rồi.”

Lão ma ma sợ hãi đến lồi con mắt, vội vàng quỳ sụp xuống: “Nô tỳ không dám, xin bệ hạ minh xét, nô tỳ không dám…”

Lưu Chỉ nâng giọng, vẻ mặt ghét bỏ: “Ngươi nói không dám, nhưng thái độ hôm nay rõ ràng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trước mặt hoàng thượng còn khua môi múa mép như vậy, không biết sau lưng còn dám làm những chuyện động trời thế nào…”

“Để ngươi ở lại chỉ tổ dạy hư công chúa.”

“Người đâu, đưa bọn họ xuống dưới, cắt lưỡi, rút gân tay gân chân đi, để chúng không còn dám hỗn láo trước mặt chủ tử nữa.”

Không còn dáng vẻ hợm hĩnh như lúc này, lão ma ma quỳ bằng tứ chi như một con ch.ó bò đến bên cạnh Dương Hàm Ngọc đang ngây ra như phỗng ra sức gào khóc nài nỉ van xin: “Công chúa cứu nô tỳ với, nô tỳ làm mọi chuyện đều vì công chúa, xin người cứu nô tỳ…”

“Còn không mau lôi xuống hành hình?” Lưu Chỉ không thể nhẫn nại hơn nữa, quát lớn.

Cho đến khi tiếng khóc lóc cầu xin của lão ma ma và những cung nữ cùng thái giám theo hầu mình đã biến mất hoàn toàn, Dương Hàm Ngọc mới hồi thần, giọng nói đứt quãng như người sắp chết: “Hoàng thượng… biểu ca… sao lại như vậy?”

“Bọn họ đều là người hầu hạ muội bao nhiêu năm? Tại sao… sao lại…”

Tiêu Cảnh Hoằng híp mắt nhìn Dương Hàm Ngọc đang trong cảm xúc vô cùng hỗn loạn, nhạt nhẽo đáp: “Bởi vì đều là người hầu hạ ngươi bao nhiêu năm ở trong cung cấm này, cho nên trẫm mới xử phạt như thế.”

“Chủ tử trẻ tuổi ngu muội lại không biết bảo ban hướng dẫn đã đành, lại dám ỷ thế h.i.ế.p người, bày trò hãm hại, thể loại nô tỳ như vầy, không đáng để giữ lại. Ngươi nghĩ cho kỹ, lấy cái gì để cầu xin trẫm buông tha cho bọn chúng.”

“Muôi… muội…” Dương Hàm Ngọc bị nói đến cứng họng, cả gương mặt đỏ bừng vì nhục nhã, lại không dám khóc trước vị biểu ca âm nhu khó đoán này, chỉ có thể lắp bắp mãi một từ vô nghĩa.

“Dương Hàm Ngọc, trẫm nể tình nghĩa bao năm qua của chúng ta cho nên không trách phạt ngươi. Bớt suy nghĩ nông cạn lại mà thành thật ngoan ngoãn ở trong Hàm Phúc Cung cho trẫm, ít ra thì một chén cơm trắng trẫm vẫn còn có thể ban cho ngươi được. Hiểu không?”

 

Loading...