Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-02-02 13:02:23
Lượt xem: 83
Ngự Thư Phòng tối muộn vẫn còn thắp đèn.
Giá nến bằng đồng đã thay đến ba bốn lượt, chiếu sáng một góc thư án chồng chất sổ con.
Tiêu Cảnh Hoằng xoa mi tâm, bực dọc ném xoạch chiếc bút lông sói vào chậu nước nhỏ, sau đó tự mình lau tay bằng khăn bông đã được hơ trên lò xông, cuối cùng nhịn không được lớn tiếng gọi Lưu Chỉ đi vào.
“Nô tài tham kiến hoàng thượng…”
Nhìn sắc mặt âm trầm như cơn giông gió giật ngoài hải đảo, Lưu công công biết sắp tới đây mình sẽ lành ít dữ nhiều rồi.
“Vết thương trên tay nàng ấy thế nào rồi?”
“Bẩm hoàng thượng… haizz… nương nương không chịu bôi thuốc…”
Nghe đến đây Tiêu Cảnh Hoằng liền muốn nổi trận lôi đình.
“Bướng bỉnh, nàng ấy còn muốn giận dỗi đến bao giờ chứ?”
“Hoàng thượng bớt giận…” Lưu công công cuống quýt nói đỡ một câu: “Nương nương không phải cố ý đâu, nghe nói đêm qua, sau khi hoàng thượng rời đi thì người trở bệnh, sốt li bì cả một ngày, đến chiều muộn mới tỉnh lại…”
“Có chuyện như vậy?” Tiêu Cảnh Hoằng nhíu mày, những ngón tay duỗi ra rồi lại co vào: “Đã gọi Thái y chưa?”
Lưu Chỉ hầu hạ hắn bao nhiêu năm, tất nhiên biết cảm xúc của người này đã dịu lại, vội vàng thi triển chiêu thức đánh nhanh diệt gọn, giúp cho Cảnh Nhân Cung một phen hóa nguy thành an.
“Thái y đã kê đơn rồi, cơn sốt cũng thuyên giảm, vết thương trên tay không đáng lo ngại, nhưng vì tâm trạng không tốt nên ảnh hưởng khá nhiều đến tốc độ hồi phục của nương nương ạ.”
Tiêu Cảnh Hoằng có chút phiền lòng: “Trẫm đối đãi với nàng ấy còn có gì khiến tâm trạng không tốt?”
Lưu Chỉ âm thầm bĩu môi.
Nghĩ mà xem, rõ ràng mình là người bị ức hiếp, vậy mà khi hắn đến nơi, không phân xử công bằng thì thôi, còn phạt đánh tay, Tô Y Điềm không ấm ức đến đổ bệnh mới là lạ.
Tiêu Cảnh Hoằng như có thuật đọc tâm, ánh mắt thâm sâu hướng về phía Lưu công công đang chột dạ cúi đầu, hai phiến môi mím chặt lại, khuôn cằm bạnh ra như có điều gì suy nghĩ lung lắm.
“Đi, qua đó một chuyến.”
Sau chuyện của Dương Hàm Ngọc tìm đến quấy rầy, trước cửa Cảnh Nhân Cung giờ đây đã được bổ sung một đội thị vệ nai nịt gọn gàng, dáng vẻ nghiêm trang.
Bất kỳ ai ngoại trừ hoàng đế bệ hạ nếu muốn bước vào Cảnh Nhân Cung đều phải có sự đồng ý của chủ nhân mới được qua cổng.
Sân vườn hỗn loạn hôm qua nay đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là hàng cây hoàng lan cao lớn đã không còn nữa, sự cô quạnh và lạnh lẽo càng thêm phủ ngập toàn bộ không gian mặt tiền của Cảnh Nhân Cung.
Tiêu Cảnh Hoằng chậm rãi dẫm trên mặt sàn lát đá thành những âm thanh khô khốc, tự mình đi thẳng vào tẩm điện ở trong cùng vẫn còn hắt ra ánh nến le lói.
Biết Tiêu Cảnh Hoằng sẽ ghé qua chỗ này vào đêm muộn, Mẫn Nhin đã hình thành thói quen để lại vài ngọn đèn nhỏ trên bàn, cách xa chiếc giường nệm mà Tô Y Điềm nằm ngủ.
Có lẽ là tác dụng của thuốc, cả ngày hôm nay nàng chỉ uể oải nằm trên giường, chập chờn trong những giấc ngủ ngắn.
Khi Tiêu Cảnh Hoằng đến gần, dường như Tô Y Điềm đang trải qua một giấc mơ buồn, bởi hàng mi nhíu chặt ẩm ướt cùng những tiếng nức nở như mèo con lạc mẹ.
Một góc trong tim hắn chợt mềm xuống, những ngón tay vô thức đưa ra, lau nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má của Tô Y Điềm.
“Ấm ức đến phát khóc thế này…”
Như cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp kề cận, Tô Y Điềm tự động dịch người sát lại, cọ vào lòng bàn tay to lớn và khô ráo của đối phương.
“Nhớ quá…!!!”
“Mẫu thân… con nhớ người.”
Mở mắt ra, ngoài trời vẫn còn sớm.
Những ngày đầu xuân đã ùa đến, xua tan cái hanh khô của mùa đông hiu quạnh.
Ngoài sân vang lên tiếng ríu rít của chim chóc bay về nhập tổ. Màu vàng nhạt ửng lên lớp giấy mây của cửa sổ, mang đến sự ấm áp quen thuộc đã lâu rồi chưa thấy ở Đế Kinh.
Tô Y Điềm cựa quậy, cảm giác đầu óc nhẹ nhàng sảng khoái nhưng thân mình lại bị đè nặng.
Xoay người nhìn xuống là cánh tay trần cường tráng đang vắt qua phần eo nhỏ, men theo bờ vai rộng lên trên nữa là yết hầu nhấp nhô cùng đường viền hàm sắc cạnh.
Tô Y Điềm có chút giật mình mò tay xuống dưới hạ thân, tiết khố vẫn mặc đầy đủ, cũng không có cảm giác đau rát, bất chợt thở phào nhẹ nhõm một cái.
“Dậy rồi?” Âm thanh trầm khàn từ tính vang trên đỉnh đầu.
Tiêu Cảnh Hoằng là người thính ngủ, ngay khi Tô Y Điềm vừa nhổm người lên là hắn đã tỉnh rồi.
“Đói bụng chưa, trẫm cho Ngự Thiện Phòng mang chút điểm tâm nhẹ cho nàng lót dạ.”
Tô Y Điềm theo bản năng xụ mặt lắc đầu, lại bị Tiêu Cảnh Hoằng nắm lấy cằm nhỏ giữ lại, thủ thỉ bên tai: “Ngoan, nghe lời, trẫm sẽ ân chuẩn cho Mạnh Cẩn vào đây thăm nàng, chịu không?”
“Người… nói thật chứ?”
Tiêu Cảnh Hoằng nhẹ cụng vào trán nàng một cái, giọng dỗ dành: “Hết giận dỗi rồi chứ?”
Đêm qua nhìn thấy Tô Y Điềm co rúc trong chăn, nước mắt lăn dài trong cơn mộng mị thê lương, Tiêu Cảnh Hoằng mới nhận ra nàng cũng chỉ là thiếu nữ chưa tròn đôi mươi.
Xa quê hương, mất gia đình, không khó đoán khi Tô Y Điềm phải trang bị cho mình đầy những gai nhọn để sẵn sàng đ.â.m c.h.ế.t đối phương, những kẻ chực chờ muốn khinh rẻ nàng.
Nếu Tiên đế còn sống, ông ấy hẳn sẽ khuyên Tiêu Cảnh Hoằng hắn nên đối xử tốt với Tô Y Điềm một chút.
Thực tế trước khi băng hà, An Khánh Đế cũng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện của Tô Y Điềm.
Đáng tiếc, ông ra đi quá đột ngột, vẫn chưa thể sắp xếp cho nàng một tương lai tốt đẹp an yên.
Còn một người nữa.
Trong đầu Tiêu Cảnh Hoằng lóe lên một cái tên.
Mạnh Cẩn.
Ông là người đã đưa Tô Y Điềm đến Đế Kinh, còn công khai bảo hộ nàng như thân thích trong nhà.
Hẳn trong lòng Tô Y Điềm, Mạnh Cẩn cũng giữ một vị trí quan trọng khiến nàng nhớ nhung và lưu luyến.
Nhìn vẻ mặt hân hoan cùng đôi mắt to tròn long lanh đang chăm chú nhìn mình, Tiêu Cảnh Hoằng biết hắn đã đoán đúng.
Khu vực Hậu cung trong Nội đình rất ít khi tiếp khách từ bên ngoài vào, đặc biệt là trọng thần của triều đình, trừ khi có sự ân chuẩn từ hoàng đế.
Việc Mạnh Cẩn có thể đặt chân vào Cảnh Nhân Cung cho thấy sự sủng ái vô vàn dành cho bị Khánh Tần bên trong đó.
“Vi thần tham kiến nương nương.”
Còn chưa kịp quỳ xuống, một thân ảnh nhỏ gầy đã lao đến như con chim sẻ nhỏ lạc đàn tìm thấy gia đình của mình.
“Mạnh tướng, ông tới rồi, cuối cùng ông cũng tới rồi.”
Vẫn là cách xưng hô quen thuộc đó, vẫn là hình hài nhỏ nhắn đó, sao mà lại khiến Mạnh Cẩn trong lòng xót xa.
“Nương nương…”
“Không được, không muốn, đừng gọi ta như thế.” Tô Y Điềm thút thít nói.
Mạnh Cẩn chỉ đành thở dài sầu muộn: “Sao ngươi lại gầy như vậy, nhìn này, mặt hốc đi thấy rõ, còn chưa bằng được một nắm tay của ta…”
“Nói, có phải ở đây bị người ta ăn h.i.ế.p không?” Mạnh Cẩn trầm giọng, ánh mắt sắc bén như ưng liếc quanh một vòng.
Tô Y Điềm không trực tiếp trả lời, chỉ chìa ra bàn tay sưng đỏ: “Ta mới bị đánh…”
“Sao… sao lại thế này?”
Mẫn Nhi đứng kế bên nhanh nhảu kể lại mọi chuyện làm Mạnh Cẩn bừng bừng lửa giận, thậm chí còn đòi đi đến Ngự Thư Phòng đối chất với Tiêu Cảnh Hoằng một phen.
“Hoàng thượng đã hứa sẽ đối xử tốt với ngươi, người đã hứa với ta như vậy…!”
Tô Y Điềm không biết làm sao để ngăn Mạnh Cẩn chỉ hốt hoảng ôm chặt lấy ống tay áo của ông, nghẹn ngào nói: “Mạnh tướng, ta muốn về nhà.”
“Ta nhớ nắng gió của Biện Thành, nhớ xiên thịt dê nướng, nhớ những đêm ngồi đàn hát bên bếp lửa, nhớ nồi cháo loãng không có mấy hạt gạo bên trong…”
Tô Y Điềm nhẹ giọng nói, từng câu từng chữ rơi vào tai Mạnh Cẩn như đá tảng lăn khỏi sườn núi, nặng nề dội xuống.
“Ta sai rồi, là do ta có lỗi với ngươi, Tiểu Điềm Điềm.” Cuối cùng Mạnh Cẩn chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời này như ma chú hòng xua tan đi cảm giác tội lỗi của mình.
Nếu ông không cố chấp mang theo Tô Y Điềm đến Đế Kinh, nếu ông không nằng nặc đòi đưa nàng đến trước mặt Tiên đế để nhận thưởng, giờ này có lẽ nàng vẫn còn vui vẻ ở Biện Thành chờ ông trở về chuẩn bị ăn Tết.
“Không phải đâu, đừng tự trách mình, chuyện này đâu ai lường trước được…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-47.html.]
Tô Y Điềm dựa vào bả vai rộng lớn đang rủ xuống héo úa của Mạnh Cẩn, giọng rầm rì: “Cả đời này của ta không biết còn có thể tìm được nơi gọi là nhà hay không?”
Lưu công công đã cài cắm tai mắt trong Cảnh Nhân Cung, mỗi ngày đều đặn báo cáo với Tiêu Cảnh Hoằng.
“Tinh thần của nương nương đã phấn chấn trở lại nhờ có sự ghé thăm của Mạnh tướng quân, chỉ là…”
“Là gì? Nói.”
Nghĩ đến hình ảnh mà mình vừa bắt gặp, Lưu Chỉ lắc đầu cảm thán: “Chỉ là lần nào rời đi, hai con mắt của Mạnh tướng quân đều đỏ ghê lắm, có người còn nhìn thấy ông ấy lén lau nước mắt nữa đấy ạ.”
Có ai mà ngờ vị tướng quân uy mãnh như gấu, sắc bén như hùng ưng lại có thể rơi lệ như vậy, thật là hiếm có.
Tiêu Cảnh Hoằng nghe xong có chút trầm tư.
Mạnh Cẩn xúc động mạnh như vậy, chứng tỏ ông ta thật lòng coi Tô Y Điềm như con gái ruột thịt mà lo lắng phiền muộn.
Hiện tại quốc gia không thể thiếu những vị tướng dũng mãnh và trung thành như Mạnh Cẩn.
Để khiến Mạnh Cẩn yên lòng, cũng như Tô Y Điềm ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, Tiêu Cảnh Hoằng hắn vẫn nên tạo điều kiện cho hai người đó an ủi lẫn nhau nhiều hơn.
Như vậy mới có lợi cho ngày tháng trị vì đất nước sau này của hắn.
Nghĩ như vậy, Tiêu Cảnh Hoằng nhanh chóng ra lệnh cho Lưu công công phát hành một lệnh bài đặc biệt dành riêng cho Mạnh Cẩn, ngụ ý ông ta có thể bái kiến hoàng thất lúc nào cũng được.
Chuyện này vô cùng hợp ý Mạnh Cẩn và Tô Y Điềm.
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow để ủng hộ nhé.
***
Những ngày cận Tết nguyên đán, hoàng cung cũng hòa vào không khí nô nức nhộn nhịp trang hoàng bài trí xanh xanh đỏ đỏ.
Mấy tháng qua vì quốc tang của Tiên Đế mà mọi thứ đều chìm vào sự u uất khó diễn đạt thành lời, phải đợi đến dịp xuân về này mới bừng bừng sức sống trở lại.
Hậu cung vẫn chưa có chủ nhân quản lý, Uông đại giám chủ trì đại cuộc phân phát quà tặng và vật phẩm đến các cung có người ở.
Tuy nhiên phía trên vẫn còn một vị quý phi, nên làm gì thì làm Uông đại giám vẫn phải dâng báo cáo nộp lên một phen cho đầy đủ nghi thức.
Ngoại trừ bổng lộ và thưởng tết, các phi tần sẽ có cơ hội được hoàng đế ghé qua thăm hỏi bên cạnh buổi dạ yến vào đêm giao thừa.
Nhàn quý phi có địa vị cao nhất hậu cung, đằng sau còn có nhà họ Văn tiếng tăm lừng lẫy, trước đây rất nhiều người đã nghị luận sau lưng, rằng tân hoàng yêu mến Văn mỹ nhân không chỉ tài sắc vẹn toàn mà còn vì bối cảnh xuất thân hùng hậu của nàng ấy.
Giờ đây, sau khi ngôi vị đã vững vàng, việc ban mưa móc ân sủng cho Trường Xuân Cung là chuyện dĩ nhiên phải xảy ra.
Dù sao Văn Thục Nhàn cũng chính là đại diện cho mặt mũi của gia tộc họ Văn.
Không thể nào nhập cung bao lâu nay mà còn để quý phi phòng không gối chiếc mãi được.
Chính vì vậy, đêm nay Tiêu Cảnh Hoằng quyết định ngủ lại Trường Xuân Cung, để cho Tô Y Điềm nghỉ ngơi thoải mái vài hôm vậy.
Văn Thục Nhàn từ sớm đã đứng ngoài cổng chờ đón long liễn của Tiêu Cảnh Hoằng.
Nàng mặc một bộ trường bào màu đỏ rực thêu long phụng sum vầy, không khác gì tân nương tuyệt sắc trong thoại bản và hí kịch.
Dù được dạy dỗ vô cùng nghiêm ngặt nhưng đứng trước nam tử đẹp như tạc tượng lại uy nghi quá đỗi này, Văn Thục Nhàn không khỏi đỏ mặt thẹn thùng.
Nhìn ra sự thất thố đáng yêu của Văn Thục Nhàn, Tiêu Cảnh Hoằng đột nhiên bật cười vui vẻ.
Phải rồi, đây mới chính là thứ mà hắn nên nhận được chứ không phải nét mặt dửng dưng như không của người kia.
Tiêu Cảnh Hoằng không ngại thể hiện một chút dáng vẻ tình thâm nghĩa trọng của mình. Hắn tự mình nâng đỡ Văn Thục Nhàn khi nàng ta còn chưa quỳ hẳn xuống, sau đó thân mật đan những ngón tay vào nhau rồi cùng đi vào trong tẩm điện đã thắp sáng đèn.
Bàn ăn đều là những món Tiêu Cảnh Hoằng thích cho thấy Văn Thục Nhàn rất để ý và vô cùng dụng tâm.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Với sự khéo léo đưa đẩy tung hứng đi kèm một bụng tri thư và học vấn uyên bác, Văn Thục Nhàn khéo léo mở đầu và dẫn dắt câu chuyện đến mức Tiêu Cảnh Hoằng phải mở miệng khen ngợi đến mấy lần.
Khi men rượu đã thấm đẫm trong từng hơi thở thì mặt trăng ngoài sân đã lơ lửng trên đỉnh đầu.
Văn Thục Nhàn đã được ma ma trong cung chỉ dẫn tỉ mỉ, nàng ta tự mình tiến lên cởi lấy trường bào thêu cửu long bằng chỉ vàng trên người Tiêu Cảnh Hoằng ra đặt lên lò xông hương, sau đó ngâm khăn vào chậu nước ấm rồi nhẹ nhàng len qua những khe hở rộng mở trên trung y màu bạch nguyệt mà vuốt ve qua lại.
Dục vọng đương hồi khí thịnh của Tiêu Cảnh Hoằng ngay lập tức bị khơi dậy.
Hắn vươn tay kéo tuột dây đai lưng trên bộ y phục đã quá đỗi lỏng lẻo hững hờ của Văn Thục Nhàn, để lộ ra một cơ thể trần trụi trắng muốt như bạch ngọc thượng hạng.
Ban đầu còn mắc cỡ, Văn Thục Nhàn thẹn thùng dùng hai tay ôm lấy bả vai, hòng che đi bộ n.g.ực sữa nảy nở đang ưỡn cao đầu như khát khao được người hưởng dụng.
Nhưng khi chạm đến đôi mắt cháy bỏng đã đỏ quạch lên vì men say và tình d.ụ.c, Văn Thục Nhàn hít sâu một hơi rồi mở rộng vòng tay, uyển chuyển đi đến trước mặt Tiêu Cảnh Hoằng mà chậm rãi khom người xuống.
“Cháy rồi, Cảnh Nhân Cung cháy rồi.”
...
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow để ủng hộ nhé.
Vừa nghe đến ba chữ này, cơn say và dục vọng trong người Tiêu Cảnh Hoằng đột nhiên bay biến, đôi mắt đỏ bừng giờ đây đã chuyên sang màu đen đặc u tối và ráo hoảnh, hắn chẳng chút ngần ngại đẩy Văn Thục Nhàn đang còn chìm trong cơn hứng tình ngã lăn xuống đất, đứng dậy quát ngược trở lại.
“Ngươi nói gì? Cháy cái gì?”
Lưu Chỉ đứng đằng sau cánh cửa giấy, run rẩy khom lưng báo: “Bẩm hoàng thượng, là Cảnh Nhân Cung, ngọn lửa phát ra từ Cảnh Nhân Cung.”
“Còn không mau đi cứu hỏa, đứng ở đây làm gì!” Tiêu Cảnh Hoằng giận dữ rống lên một tiếng, sau đó nhanh chóng kéo lấy trường bào đang phơi trên lò xông hương xuống mặc vào, chẳng chút để tâm đến nữ tử trần truồng đang lồm cồm bò dậy trong cơn đau đớn, thẳng bước đi ra ngoài.
“Hoàng thượng… hoàng thượng…!!!”
Dù đã nghe báo cháy nhưng Tiêu Cảnh Hoằng không nghĩ đến ngọn lửa lại lớn như vậy, khói đen bốc ngùn ngụt bao trùm toàn bộ Cảnh Nhân Cung.
Mấy trăm cung nhân ra sức xối nước nhưng vẫn không thể dập được ngọn lửa đương trong cơn hung hãn.
“Tô Y Điềm… mau lên, cứu nàng ấy, đi tìm Tô Y Điềm ngay lập tức cho trẫm!!!”
Mặc cho tiếng gào thét đến thê lương của Tiêu Cảnh Hoằng, trong những thân ảnh lảo đảo nghiêng ngả được bê ra, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Tô Y Điềm đâu nữa.
Cho đến khi bắt gặp gương mặt quen thuộc của Mẫn Nhi đã ám đen vì khói bụi đang dặt dẹo trên mặt đất vì đau đớn, Tiêu Cảnh Hoằng như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc gỗ, vội vàng lao đến: “Nàng ấy ở đâu, Tô Y Điềm ở đâu?”
Mẫn Nhi ngơ ngác một lúc rồi òa khóc nức nở: “Nương nương… nương nương vẫn còn nằm ngủ ở trong tẩm điện, nương nương, Mẫn Nhi phải vào trong cứu nương nương…”
Vừa nghe đến đây, Tiêu Cảnh Hoằng như mất hồn vía, chẳng còn phân biệt đường hướng, cứ thế đ.â.m đầu chạy vào đám cháy vẫn còn bập bùng lửa đỏ.
“Hoàng thượng, xin người tỉnh táo lại đi ạ, người đâu, mau giữ hoàng thượng lại cho ta.” Âm thanh the thé của Lưu công công xen lẫn với tiếng khóc cầu xin van vỉ của những người xung quanh khiến Tiêu Cảnh Hoằng hoa mắt chóng mặt.
Hắn khuỵu xuống nền đất, ra sức gào thét vào bên trong: “Cứu nàng ấy, làm ơn, cứu nàng ấy với…”
Ngọn lửa được dập tắt cũng là lúc gà gáy canh ba.
Cảnh Nhân Cung rực rỡ xa hoa nay chỉ còn lại một đống tro tàn.
Cuối cùng trong lớp bụi mù mịt, dưới những xà nhà đã đổ chồng lên nhau là xác một thiếu nữ đã cháy đen không còn nhận ra hình dáng ban đầu.
Tiêu Cảnh Hoằng sờ lên một mảng da đầu đã bị cháy đến trụi lủi, lộ ra đôi khuyên tai bằng ngọc lục bảo đế vương do chính tay hắn đeo lên cho nàng mà tay chân run rẩy.
Tô Y Điềm…!
Nàng ấy c.h.ế.t rồi…!
Khi tỉnh táo nhận ra sự thật vô cùng tàn khốc này, một búng m.á.u phụt ra giữa kẽ răng của Tiêu Cảnh Hoằng
Hắn ôm lấy lồng n.g.ự.c quặn đau đến vỡ nát tim gan, từng đợt thổ huyết cứ thế phun ra nhuộm đỏ nền đất khiến Lưu Chỉ sợ hãi không thôi.
“Hoàng thượng, xin nén đau thương… gọi Thái y, nhanh gọi Thái y..."
Nhưng Tiêu Cảnh Hoằng chẳng còn có thể nghe thấy thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.
Tai hắn ù đi, còn tầm mắt thì mờ dần.
Trước khi chìm vào hôn mê, Tiêu Cảnh Hoằng mới chợt tỉnh ngộ.
Hóa ra sự thiếu vắng hình bóng của Tô Y Điềm lại khiến cho hắn đau đến như vậy.
Vậy mà trước đây sao hắn không nhận ra được điều này sớm hơn chứ.
Giờ này thì đã quá trễ để nói những lời này.
Quá trễ.
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow để ủng hộ nhé.