Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-02-06 21:10:16
Lượt xem: 41

“Tiên sinh, đây là…?”

Tô Y Điềm nhìn gói giấy dầu trên tay của Tề Thiệu Khang có hơi ngạc nhiên.

“Cao liền sẹo, dùng cho vết bỏng rất là hữu hiệu, còn có thuốc trị thấp khớp nữa, mỗi ngày chỉ cần sắc lên rồi dùng sáng và tối, bã thuốc ấm dùng để đắp lên vết thương sẽ giảm hẳn cơn đau nhức trên chân.”

“Cái này… đã khiến tiên sinh nhọc lòng rồi. Ta không dám...” Tô Y Điềm ngại ngùng không biết có nên nhận ân tình của đối phương hay không.

Từ lúc đưa cục sữa nhỏ đến lớp học của Tề Thiệu Khang, vô tình hay cố ý nàng đều được y giúp đỡ nhiều lần.

Bắt đầu bằng những lần đưa cục sữa nhỏ về tận nhà những khi Tô Y Điềm quá bận rộn với đơn hàng của cửa tiệm thêu.

Sau đó là bữa trưa trên lớp học cùng những món ăn vặt mà cục sữa nhỏ yêu thích.

Tô Y Điềm tự nhủ, là do cục sữa nhỏ nhà mình quá ư là dễ thương, khiến nhiều người yêu mến.

Trẻ con mà, ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết làm nũng chút xíu thôi thì ngay cả yêu ma quỷ quái còn bị thu phục.

Huống chi cục sữa nhỏ nhà nàng tinh quái quá trời, Tề Thiệu Khang bị dụ dỗ cũng không có gì lạ.

Nhưng mà việc Tề Thiệu Khang quan tâm đến cả mẫu thân của học trò như vậy khiến Tô Y Điềm có hơi khó hiểu.

Nhìn thấy sự chần chừ của đối phương, Tề Thiệu Khang ho nhẹ hai tiếng: “Tô cô nương đừng khách sáo, đều là dược liệu trồng tại nhà, không tốn bao nhiêu…”

“Còn cao bôi này cũng là ngẫu nhiên, bữa nọ ta có nói với cô nương là ta có bằng hữu là y sư, hôm qua ông ấy có ghé qua thăm nhà, ta mới tiện thể hỏi sơ qua về việc trị sẹo bỏng, may mắn lúc nào trong giỏ của người này cũng mang theo vài lọ thuốc dự phòng cơ bản, thế là ông ấy cho ta một phần để xài thử, ta mới mang qua cho Tô cô nương dùng…”

Đối phương đã giải thích cặn kẽ, Tô Y Điềm không đưa tay nhận thì quá không nể mặt, đành cười trừ: “Cảm tạ tiên sinh, ở đây có chút kẹo sữa dê, nếu tiên sinh không chê thì mang về cho học trò nhé.”

Vừa nghe đến đây, đôi mắt của cục sữa nhỏ sáng rỡ: “A, kẹo sữa dê, mẹ làm kẹo sữa dê là vô địch thiên hạ luôn.”

“Thằng nhóc này, mới học được dăm ba câu thành ngữ đã dùng bậy dùng bạ rồi.” Tô Y Điềm lại chống nạnh ra vẻ hung dữ với cục sữa nhỏ thấp lũn chũn đang ôm bắp chân của mình.

Tề Thiệu Khang lại cười rất vui, đưa tay lên vén mớ tóc mái lòa xòa đã dính bết vào phần trán ướt đẫm mồ hôi của cu cậu.

“Ninh Nhi thông minh quá, phu tử mới dạy bài buổi sáng, đến chiều đã có thể áp dụng được rồi.”

Cứ thế, Tề Thiệu Khang từ từ gia nhập vào cuộc sống đơn thân của mẫu tử Tô Y Điềm.

Buổi tối, khi lọ mọ đắp bã thuốc lên đầu gối, Tô Y Điềm nheo mắt nhìn cục sữa nhỏ đang nằm bò ra bàn tập viết chữ bên ngọn đèn cầy.

“Cục sữa nhỏ à, phu tử thương con như vậy, con phải cố gắng học hành, nghe lời phu tử biết chưa.”

Cục sữa nhỏ quệt mũi, tròng mắt đảo một vòng: “Phu tử đâu chỉ thương mỗi mình con đâu. Người còn thương mẹ nữa mà.”

Tô Y Điềm vội vàng bụm miệng cục sữa nhỏ lại: “Cái tên nhóc thối này, nói năng bậy bạ gì đó, người ngoài nghe được không chỉ chê cười mẫu thân của ngươi trèo cao mà còn ảnh hưởng đến uy tín của phu tử đấy.”

Cục sữa nhỏ như con cá mắc cạn giãy dụa trên bờ, chỉ tay vào nắm thuốc trên chân Tô Y Điềm, ra vẻ ông cụ non: “Thật mà, chính mắt con nhìn thấy phu tử ôm giỏ toàn lá thuốc là lá thuốc trở về từ con đường nhỏ kia, hôm đó người về trễ làm cả đám ngồi chờ đến bạc cả râu tóc.”

Nghe cục sữa nhỏ kể chuyện bằng giọng ngọng líu ngọng lô, còn không quên dùng từ lặp và thành ngữ chú giải, Tô Y Điềm không khỏi bật cười.

Nhưng ngay sau đó, những lời của cục sữa nhỏ lại khiến nàng rơi vào sự trầm tự suy nghĩ.

Hoàn cảnh của nàng hiện nay, chỉ mong có thể nuôi dạy cục sữa nhỏ thật tốt là hạnh phúc lắm rồi.

Nàng chưa từng dám nghĩ đến việc sẽ có một nam tử nào đó chấp nhận người phụ nữ hoa tàn bại liễu lại còn mang theo một đứa trẻ bên người như mình.

Huống chi, Tề Thiệu Khang còn là phu tử của cục sữa nhỏ.

Nàng kính trọng y không hết, sao có thể vô liêm sỉ mà chèo kéo người ta.

Những con chữ đầu tiên mà cục sữa nhỏ viết ra là một bức thư nguệch ngoạc gửi cho Mạnh Cẩn.

Chẳng biết cục sữa nhỏ viết cái gì mà ra chiều bí hiểm vô cùng, tự mình gấp lại, nhét vào phong thư dán kín, sau đó lại chạy đi nhờ Tề Thiệu Khang đưa đến dịch trạm gửi đi.

Có một hôm, cục sữa nhỏ chống cằm hỏi Tô Y Điềm: “Mẹ, khi nào sẽ đến trung thu vậy?”

Tô Y Điềm tưởng cục sữa nhỏ thèm ăn bánh trung thu, cười nói: “Chắc phải tầm một tháng nữa, nhưng nếu con muốn thì ngày mai mẹ đi chợ mua bột và thịt về làm cho.”

Cục sữa nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, xong đó cầm một que củi cháy đen đánh số lên hiên nhà.

Từ đó đến trung thu tròn một tháng.

Từ sáng, cục sữa nhỏ đã tự mình dậy sớm, rửa mặt và súc miệng, sau đó chọn một bộ quần áo đẹp nhất rồi ngoan ngoãn chờ Tô Y Điềm mặc cho mình.

“Hôm nay có chuyện gì vui mà cục sữa nhỏ lại để ý chăm chút vẻ ngoài dữ vậy ta?”

Cục sữa nhỏ giang tay vuốt nếp áo như người trưởng thành, sau đó nháy mắt: “Suỵt, lát nữa mẹ sẽ biết.”

Sau đó tự mình đeo giỏ mây gấp gáp chạy về hướng Tề Thiệu Khang đang chờ ở trước cửa tiệm.

Tô Y Điềm vẫy tay tạm biệt hai người rồi lại theo thông lệ treo biển mở cửa.

Mấy năm định cư ở Lộc Thành, tay nghề thêu thùa của nàng cũng ít nhiều có chút tiếng tăm ở khu vực phố chợ này, vừa xong đơn hàng tết trung thu thì Tô Y Điềm đã tiếp tục chuẩn bị cho mẫu y phục mùa đông sắp tới.

Đợt này nhờ có thím Lý là chưởng quỹ của Phí Minh Hiên, cửa hàng bán ngọc bảo, đá quý và trang sức trân phẩm nhất nhì ở Lộc Thành này giới thiệu mà có tiệm thêu của Tô Y Điềm bắt đầu được giới nhà giàu và quý tộc ở đây chú ý đến.

Vừa mới tiễn khách hàng ra cửa, từ đằng xa Tô Y Điềm đã nghe thấy tiếng ngựa hí vang trời, bụi đường tung bay mù mịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-49.html.]

Trong tiếng gió lướt qua tai là âm thanh cười khanh khách đầy quen thuộc của cục sữa nhỏ.

“Mẹ ơi, xem ai đến thăm nè!!!”

Truyện được đăng tải đầy đủ nhất tại pager Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha. 

Trên lưng ngựa là bóng dáng sừng sững như quả núi của Mạnh Cẩn, cục sữa nhỏ ngồi trước n.g.ự.c được ông ôm chặt vào lòng đang vẫy tay vô cùng phấn khích.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Theo sát đằng sau là Tề Thiệu Khang phi nước kiệu.

“Mạnh tướng!!!” Tô Y Điềm mừng rỡ thả giỏ kim chỉ xuống đất, lao đến trước mặt Mạnh Cẩn như đứa trẻ.

Vì tính chất công việc, càng không muốn bị người chú ý, mấy năm nay khi bọn họ rời khỏi Đế Kinh, Mạnh Cẩn không dám đến thăm hai người họ, trừ lần duy nhất sau khi Tô Y Điềm đang trong giai đoạn ở cữ.

Hai năm trước, sau khi mạnh mẽ trấn áp khu vực biên quan phía bắc và đạt thành thương nghị với các bộ tộc ở đó, Mạnh Cẩn giao lại cho một tướng lính vừa là đệ tử vừa cấp dưới của mình rồi xuôi xuống phương nam làm công tác cứu trợ và bình định thổ phỉ.

Điều này còn hơn cả mong đợi của Mạnh Cẩn, chí ít ông cũng cảm thấy mình được gần hai mẹ con Tô Y Điềm hơn một chút.

Nếu không trời nam biển bắc, biết bao giờ ông mới có thời gian để đến thăm mọi người.

Mạnh Cẩn đang dự định sắp xếp một chuyến đi đến Lộc Thành, không ngờ lại nhận được thư của cục sữa nhỏ viết úp úp mở mở.

Mặc dù có nhiều chữ ông đọc không ra những cũng biết được gần đây trong nhà có chuyện vui mới.

Ông không chần chừ nữa, lập tức nai nịt gọn gàng, căn dặn ba quân yên lòng trấn giữ, không được truyền thông tin ra ngoài rồi âm thầm giục ngựa chạy đến Lộc Thành.

Vừa đến nơi, quả là cục sữa nhỏ đã mang đến cho Mạnh Cẩn một sự bất ngờ tột độ đến mức ông phải gấp gáp phi đến cửa tiệm thêu gặp Tô Y Điềm.

Nhưng những câu chất vấn còn chưa thốt ra khỏi miệng, nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy đã đen sạm đi vì nắng gió và vất vả mưu sinh của Tô Y Điềm như chim nhỏ sà đến chỗ mình, trong lòng Mạnh Cẩn liền xúc động.

Đây chính là cảm giác của vị cha già đã lâu không được gặp con gái rượu mà ông đã mường tượng bấy lâu.

“Chạy cái gì, cẩn thận lại đau chân bây giờ.”

Mạnh Cẩn nhảy xuống ngựa, quăng cục sữa nhỏ cho Tề Thiệu Khang ôm lấy rồi vội vàng đỡ Tô Y Điềm.

“Sao ông lại đến đây, còn không báo trước nữa chứ.”

Cục sữa nhỏ không để Mạnh Cẩn đáp lời đã nhanh nhảu chen vào: “Vậy mới nói là bất ngờ chứ. Mẹ có vui không?”

“Thằng nhóc thối, có phải hai người thông đồng với nhau không?”

Cục sữa nhỏ vội vàng núp sau lưng Mạnh Cẩn, ré lên: “Ông ngoại cứu cháu.”

Mạnh Cẩn thương cục sữa nhỏ không biết để đâu cho hết, ngay lập tức ôm lấy cu cậu nhấc bổng lên, cố sức giảng hòa: “Được rồi, là ta muốn giấu, không phải do cục sữa nhỏ, ngươi hung dữ như vậy làm gì?”

Tô Y Điềm chỉ giả vờ tức giận mà thôi, Mạnh Cẩn đến Lộc Thành thăm hai mẹ con, nàng vui còn không hết, miệng cười toe toét đến tận mang tai những vẫn cố đóng vai người mẹ nghiêm khắc : “Được rồi, ông cứ chiều thằng nhóc thối này mãi thôi…”

“Hí hí, có ông ngoại ở đây chính là tấm khiên chắn tốt nhất trước mẹ con.” Cục sữa nhỏ thủ thỉ vào tai của Mạnh Cẩn đầy nịnh nọt: “Mau vào nhà thôi, hôm qua con thấy mẹ mua về một xâu thịt bự ơi là bự rồi đó, chắc chắn là mẹ dùng để nướng bánh trung thu cho chúng ta ăn tối nay nè.”

Cục sữa nhỏ leo lên lưng Mạnh Cẩn, làm động tác cưỡi ngựa phi, sau đó quay sang Tề Thiệu Khang đang đứng im lặng ở bên cạnh từ nãy đến giờ nhe ra hàm răng sữa trắng bóc mà ngoắc ngoắc tay: “Đi thôi phu tử, con đã xin mẹ để dành một phần cho người rồi.”

Truyện được đăng tải đầy đủ nhất tại pager Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha. 

Tề Thiệu Khang bị điểm danh thì ngẩn người, lời từ chối đến bên môi lại không thể thốt ra.

Từ đáy lòng y cũng muốn được quây quần trong ngày tết trung thu bên cạnh Tô Y Điềm và cục sữa nhỏ.

Nhưng hôm nay trong nhà nàng có trưởng bối ghé thăm, nghe cách xưng hô có vẻ như là ông ngoại của cục sữa nhỏ, tức là phụ thân của Tô Y Điềm?

Tề Thiệu Khang có chút lo lắng về sự thể hiện của mình hôm nay có chút thất lễ hay không?

Y vẫn còn chưa gom đủ can đảm để tiến lên phía trước.

Nhỡ đâu chỉ một sai lầm có thể khiến Tô Y Điềm và Mạnh Cẩn khó chịu thì sao?

Vậy thì y sẽ biến thành tên tội phạm còn chưa được đưa ra công đường đã bị xử tử ngầm.

Như vậy không phải quá oan uổng cho mình hay sao.

Còn đang trong lúc ngần ngừ không biết phải làm gì cho thỏa đáng, âm thanh trầm đục như đáy giếng cổ của Mạnh Cẩn vang lên, đánh tan sự bế tắc của Tề Thiệu Khang.

“Còn đứng đấy làm gì nữa hả? Chẳng lẽ phải để cho Điềm Điềm đích thân ra mời thì ngươi mới chịu vào?”

Rõ ràng ngữ điệu có chút không hài lòng là mấy.

Nhưng thấy cục sữa nhỏ có vẻ rất muốn người này cùng vui tết trung thu với mình, cho nên Mạnh Cẩn đành phải nhượng bộ.

Tuy nhiên nét mặt rõ ràng ẩn chứa sự cảnh báo ngầm.

Tề Thiệu Khang không khó khăn để nhìn ra thái độ của Mạnh Cẩn.

Y hít sau một hơi, vuốt phẳng tà áo rồi khom đầu lễ phép đáp: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Chuyện gì đến thì cũng phải đến, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, chỉ cần cố gắng thể hiện tốt một chút, chân thành một chút, Tề Thiệu Khang tin tưởng mình sẽ gặt hái được trái ngọt.

Thế là trung thu năm nay, ngôi nhà nhỏ neo người của Tô Y Điềm cũng đã thấp thoáng bóng dáng của nam nhân.

Không chỉ là một mà đến tận hai người.

Loading...