Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-02-06 21:11:15
Lượt xem: 39
Sau khi tra khảo tường tận ba đời tổ tông nhà Tề Thiệu Khang, Mạnh Cẩn rốt cục mới chịu dừng lại trước cái lườm sắc lẹm của Tô Y Điềm.
“Được rồi, được rồi, ta uống rượu, uống rượu đây.”
Tề Thiệu Khang từ đầu đến cuối đều rất chừng mực và lễ phép khi trả lời những câu hỏi của Mạnh Cẩn, lúc này mới mỉm cười đứng dậy hỏi: “Vãn bối có hứa sẽ đưa cục sữa nhỏ đi dạo lễ hội lồng đèn, chẳng hay bây giờ có thể…”
Tô Y Điềm gật đầu: “Cái này ta còn phải cảm tạ Tề tiên sinh, cục sữa nhỏ ngày nào cũng mong ngóng đến hôm nay để được tiên sinh dắt đi chơi đấy.”
Mạnh Cẩn hừ một tiếng, căn dặn kỹ lưỡng: “Nhớ đừng đi chơi xa, cũng không được về quá trễ đấy.”
“Tuân lệnh ông ngoại.” Cục sữa nhỏ đã thay sẵn y phục, còn đang đợi đi giày, nghe thấy thì nhảy cẫng lên túm lấy chòm râu của ông kéo xuống hôn một cái thật kêu vào cằm khiến Mạnh Cẩn vui sướng đến cười ha hả.
Hai người vừa khuất bóng khỏi cổng rào xiêu vẹo, Mạnh Cẩn đã trở về dáng vẻ nghiêm nghị như thường ngày.
“Tên đó, hừm, nhìn sơ thì cũng có vẻ là người đường hoàng chất phác.”
Tô Y Điềm cười lấy lệ: “Đúng vậy, trước khi gửi cục sữa nhỏ đi học ở đó, ta cũng có tìm hiểu một chút, Tề tiên sinh rất có danh tiếng ở khu vực này, có thể yên tâm gửi gắm cho y dạy dỗ.”
“Ý ta không phải là chuyện học hành của cục sữa nhỏ, là ngươi đó.”
“Ta thì sao? Liên quan gì?” Tô Y Điềm bĩu môi.
“Hắn thể hiện rõ mồn một như vậy, người mới gặp qua như ta đã nhận ra, đừng nói ngươi không biết đấy nhé.” Mạnh Cẩn bực mình kéo ghế lại, chỉ tay ra ngoài sân.
Tô Y Điềm ôm trán: “Ta không muốn nghĩ đến…”
“Có cục sữa nhỏ là đủ rồi.” Tô Y Điềm chống cằm m.ô.n.g lung nhìn ra bên ngoài khoảng trời đêm đang chứa mặt trăng to tròn vành vạnh như chậu đồng: “Chẳng lẽ sinh ra là nữ tử thì cứ phải lấy chồng sinh con, đầu tắt mặt tối ở trong gian bếp hay sao?”
“Ta không cần kết hôn, một mình nuôi dạy con trai khôn lớn cũng được mà.”
Mạnh Cẩn thở dài: “Xã hội này quả thực đã quá khắt khe với nữ tử…”
“Nhưng ngươi cũng đừng tự làm khổ bản thân, nếu ông trời đã muốn se duyên, vậy thì cứ an yên mà đón nhận.” Mạnh Cẩn lấy tư cách là người từng trải, ra sức khuyên nhủ Tô Y Điềm: “Đừng sợ hãi, cứ mạnh mẽ tiến tới đi, có chuyện gì còn có ta chống đỡ cho ngươi ở đằng sau. Ta đã nói rồi, toàn bộ trên dưới tướng phủ chính là mái nhà của hai mẹ con ngươi.”
Mạnh Cẩn không dám nán lại lâu ở Lộc Thành, sợ bị người phát hiện ông đã rời khỏi quân doanh.
Lần này đến đây ông chỉ mang theo bạc, ngân phiếu mà còn lỉnh kỉnh nhiều món đồ, đa phần là đồ chơi cho cục sữa nhỏ, một con diều giấy được vẽ hình sặc sỡ và một thanh kiếm gỗ.
Là người xuất thân con nhà võ, Mạnh Cẩn cũng mang theo kỳ vọng với cục sữa nhỏ sau này sẽ trở thành người văn thông võ thạo, mạnh mẽ cường tráng, có thể cưỡi ngựa xông pha trận mạc khi đất nước lâm nguy.
Riêng Tô Y Điềm, ông đã gói ghém tất cả dược liệu quý hiếm mà mình cẩn thận giữ gìn mấy năm nay, kèm một thanh chủy thủ sắc bén.
“Nữ tử một thân một mình, nhất định phải có gì đó để phòng thân.” Đây là lời căn dặn cuối cùng trước khi Mạnh Cẩn leo lên ngựa phi trở về phía Tây Nam.
Trung thu qua đi, Lộc Thành chính thức bước chân vào mùa thu se lạnh.
Mùi hoa sữa thơm ngào ngạt khiến cục sữa nhỏ sáng nào trở mình thức dậy cũng hắt xì liên tục.
Thời tiết chuyển mùa rõ rệt này chính là thời điểm các quý tộc và quan lại trong thành nô nức đi sắm quần áo mới.
Trước đó nhờ Lý chưởng quầy hết lời giới thiệu, cửa tiệm của Tô Y Điềm nườm nượp khách ra vào liên tục.
Hôm nay vừa mới giao xong hai đơn hàng may quần áo mùa đông cho trẻ nhỏ, còn định nghỉ tay một chút để ăn vội củ khoai lang nướng đang ủ trên bếp lò, bên ngoài đã lao xao tiếng bước chân.
“Cho hỏi bà chủ Tô có ở đây không?”
Tô Y Điềm lau miệng qua loa rồi vén mành đi ra ngoài: “Là ta, có chuyện gì không?”
Người đến mặc y phục màu vàng nhạt, búi tóc kiểu ngọc trai đính một cây trâm bạc hình hoa cúc.
Nhìn qua không quá lộng lẫy kiêu sa nhưng cũng chẳng phải phường bình dân áo vải.
Có vẻ như người này làm đến chức đại nha hoàn của một phủ đệ nào đó.
“Chủ tử của ta muốn mờ bà chủ Tô đến phủ một chuyến để may đo y phục mùa xuân, chẳng hay bà chủ Tô có thể bớt chút thời gian để đi cùng ta hôm nay?”
Tô Y Điềm nhìn một vòng trong cửa tiệm, những đơn hàng tồn đọng đã xử lý xong chờ người đến lấy, những đơn hàng mới đang được Tiểu Thu trợ thủ của nàng sắp xếp kiểm kê lại, lúc này mới quay sang gật đầu với đối phương: “Được, mời dẫn đường.”
Hóa ra khách hàng lần này là nữ nhi của huyện chủ ở Lộc Thành.
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha.
Bàng thị có thể coi như là giàu nhất nơi đây, tước vị huyện chủ cũng là do Tiên đế ban cho, bởi vì trong một đợt thiên tai ở Tây Nam, nhà họ Bàng đã bỏ ra rất nhiều ngân lượng cũng như lương thực thực phẩm vận chuyển đến đó hỗ trợ triều đình cứu trợ dân chúng.
Bàng Trân Trân tao nhã ngồi trong đình, trước mặt là hồ nước xanh thẳm phẳng lặng.
Quả là nhà giàu số một ở Lộc Thành, từ cổng vào đến nơi này, Tô Y Điềm phải lạng lách ngoằn ngoèo hết bốn năm cái hành lang gấp khúc đến mệt bở hơi tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-50.html.]
Con đường từ ngoài vào trong được lát đá toàn bộ, bên cạnh là đủ thứ cây cỏ thực vật đua chen sắc thắm.
Bàng Trân Trân tao nhã ngồi trong đình, trước mặt là hồ nước xanh thẳm phẳng lặng.
Vừa nhìn thấy Tô Y Điềm, Bàng Trân Trân thoáng nheo mắt đánh giá.
Trang phục bằng vải thô bình dị, bước chân có hơi khập khiễng, có lẽ là vết thương lâu năm.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Nhưng Bàng Trân Trân đã tìm hiểu qua một chút, nữ tử này vậy lại có chút danh tiếng ở phố chợ.
Trước đây cũng có vài nhà muốn ngỏ lời kết thân, bất chấp nàng còn mang theo một đứa con trai nhỏ.
Hôm nay gặp qua, Bàng Trân Trân đã tỏ đôi phần.
Nét đẹp của Tô Y Điềm xuất phát từ chính gương mặt nhỏ nhắn bình thản và dáng vẻ thong dong của mình.
Sau này khi đã thân thiết hơn, Bàng Trân Trân lại càng nhận ra Tô Y Điềm không mềm yếu như vẻ ngoài của mình.
Cách nói năng hành xử của nàng trong lạt mềm lại có đao chặt đay. Rất sắc bén, rất kiên định.
“Tham kiến Bàng tiểu thư.”
“Ngồi đi.” Bàng Trân Trân không hề hợm hĩnh như vẻ ngoài lộng lẫy của mình, nàng ấy nhẹ nhàng đưa tay ra mời Tô Y Điềm rồi ra hiệu cho nha hoàn Xuân Hương đem đến một khay gỗ lớn.
“Đây là những cuộn vải thượng hạng nhất mà ta thu thập được. Ta muốn nhờ bà chủ Tô may cho ta một bộ y phục trăm hoa đua nở để mặc vào ngày đầu năm mới, không biết là từ đây đến đó có kịp hay không?”
Tô Y Điềm vuốt ve mặt vải mấy cái rồi gật đầu: “Nếu là một bộ là có thể kịp.”
“Chỉ một bộ thôi sao, ta đang tính sẽ làm ít nhất là ba bộ cơ. Ta sẽ trả gấp đối, không gấp ba luôn.” Bàng Trân Trân có chút tiếc nuối.
“Nếu kịp đến ngày đầu năm mới thì chỉ có thể làm một bộ thôi.” Tô Y Điềm nhún vai cười bất lực.
Nha hoàn Xuân Hương nói nhỏ vào tai Bàng Trân Trân, lúc này nàng mới thở dài một tiếng, đẩy khay gỗ về phía Tô Y Điềm: “Vậy trước tiên của làm một bộ trước, hai bộ còn lại từ từ hoàn thành cũng được.”
Tô Y Điềm gật đầu, sau đó nhấc xấp vải lên hỏi: “Vậy chẳng hay Bàng tiểu thư muốn may bộ nào trước, mặc trong dịp gì để dân nữ lên mẫu thêu cho phù hợp.”
Bàng Trân Trân nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó ngập ngừng đáp: “Sắp tới đây phụ thân sẽ mời họa sư đến vẽ tranh cho ta để chuẩn bị cho tiệc hoa xuân. Ngươi xem cái nào thì hợp đây?”
Tô Y Điềm à lên một tiếng, tiệc hoa xuân này còn không phải là phong tục xem mắt cầu thần trong giới quý tộc của Bắc Bình quốc hay sao.
“Vậy thì lấy tấm vải màu cam đào này đi, vừa nhẹ nhàng thanh tao, lại không mất đi phong vị của mùa xuân. Trên đây ta sẽ lấy hoa sơn trà làm chủ đạo, đi cùng nụ tầm xuân và vân lá dưới nắng. Như vậy là có thể hoàn thành một bức trăm hoa đua nở giữa mùa xuân rồi.”
Bàng Trân Trân nghe xong cũng đồng ý: “Nhờ cả vào bà chủ Tô nhé, ta rất mong chờ thành phẩm của cô nương.”
Để Tô Y Điềm yên tâm, nha hoàn Xuân Hương đã đặt cọc năm lượng bạc trước, chờ đến đợt thử y phục lần đầu thì sẽ thanh toán hết.
Thấy Bàng Trân Trân ra tay hào phóng, Tô Y Điềm cười rạng rỡ, ra sức hứa hẹn sẽ dồn hết tâm huyết khiến cho Bàng Trân Trân hài lòng.
Tiễn Tô Y Điềm rời đi xong, Xuân Hương mới trở về, hỏi ý Bàng Trân Trân: “Chuyện vẽ tranh kia lão gia đã căn dặn rất kỹ càng, là việc hệ trọng, ảnh hưởng đến tương lai sau này của Bàng phủ, chúng ta có nên tìm một chỗ khác để dự phòng hay không? Nghe nói phường thêu Minh Dạ rất nổi tiếng, không hiếm người ở Đế Kinh đích thân tìm đến đặt may…”
“Không cần đâu, ta tin tưởng Tô cô nương này.” Bàng Trân Trân phẩy tay.
Nàng được dạy dỗ nghiêm cẩn, lại xuất thân từ dòng dõi thương nhân ba đời, việc quan sát và đánh giá một món hàng có giá trị hay không là chuyện được rèn luyện hằng ngày từ khi còn bé.
Tô Y Điềm không phải là hàng hóa nhưng Bàng Trân Trân vẫn có thể nhìn ra được, nàng không ăn vận cao sang nhưng tươm tất sạch sẽ, đặc biệt túi thơm bên hông và cả túi vải đựng bạc chính là hàng trân phẩm, chắc chắn do chính nàng tự tay làm lấy, mẫu thêu ở trên đó vô cùng sắc nét và mới lạ.
“Phụ thân ra nói khi nào thì Hoa Lệnh Sứ sẽ đến đây để thu tranh vẽ thế?”
“Bẩm tiểu thư, trung tuần tháng một năm sau ạ.”
Đến lúc đó chắc Tô Y Điềm cũng hoàn thành xong bộ y phục trăm hoa đua nở cho mình rồi.
“Nhờ ngươi nhắc nhở cho nên ta mới nghĩ đến điều này.” Bàng Trân Trân chống cằm suy nghĩ.
“Vâng, xin tiểu thư sai bảo.” Xuân Hương đến gần nhẹ nhàng xoa bóp phần bả vai mềm mại của Bàng Trần Trân.
“Ngươi tìm thêm vài họa sư nữa đi, không cần có tiếng, quan trọng là nét bút có thần, truyền tải được ý tứ của ta trong bức tranh chân dung sắp tới.”
Xuân Hương ngẩng đầu lên, nhanh chóng nắm bắt vấn đề: “Tiểu thư đây là…”
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha.
“Ngươi biết rõ mà, đây là ý của phụ thân, nhưng không phải của ta, Lộc Thành vui vẻ bình yên thế này, ta vẫn còn muốn hưởng thụ một thời gian nữa.”
“Chỉ cần tranh chân dung của ta không lọt vào vòng sơ tuyển thì phụ thân còn có thể kêu ca than phiền được gì nữa chứ."
Huống chi đã lâu lắm rồi mới nghe phong thanh tin tức từ Đế Kinh, chắc chắn không chỉ mỗi Bàng thị mà tất cả những thế gia danh môn và gia dình quan lại khắp đất nước đều muốn tranh thủ cơ hội cho quý nữ của nhà mình.
Cho nên Bàng Trân Trân hoàn toàn không có gì cần phải lo lắng mình sẽ được chọn.