Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-02-06 21:12:06
Lượt xem: 30
Trước khi trở thành phu tử làm nghề dạy học ở Lộc Thành, Tề Thiệu Khang còn là một họa sư khá có tiếng ở quê nhà.
Tô Y Điềm biết được điều này khi đang tìm kiếm vài bức họa về hoa sơn trà ở thư quán.
“Nếu Tô cô nương tin tưởng có thể giao cho Tề mỗ.”
“Phu tử vẽ đẹp lắm, con từng thấy tranh của người treo trong lớp học rồi.” Cục sữa nhỏ ở bên cạnh ra sức thuyết phục.
“Vậy đành phiền tiên sinh hỗ trợ một phen.” Tô Y Điềm gật đầu đồng ý.
Phần phác thảo họa tiết thêu đã có, Tô Y Điềm tự mình đi đến Bàng phủ để đưa cho Bàng Trân Trân xem qua.
“Bức tranh sơn trà e ấp này quả thật rất xuất sắc, trong vẻ đẹp duy mỹ còn ẩn chứa sự tinh tế, trong nét kiêu kỳ còn lấp ló sự e thẹn.” Bàng Trân Trân không keo kiệt lời khen ngợi: “Tô cô nương có thể cho ta biết tên của họa sư đã phác thảo ra bức này được không?”
“Chẳng giấu gì Bàng tiểu thư, là do phu tử của con trai dân nữ vẽ.”
Bàng Trân Trân cắn môi ngắm nghía bức tranh một hồi lâu, sau đó gọi Xuân Hương đến nói nhỏ vào tai.
Những chuyện sau đó, Tô Y Điềm cũng không để ý nhiều, chỉ chuyên tâm ở trong cửa tiệm hoàn thành bộ y phục mùa xuân của Bàng Trân Trân.
Bời vì Bàng Trân Trân trả công quá hậu hĩnh, hiệu suất làm việc của Tô Y Điềm tăng đáng kể, thời hạn giao nộp thành phẩm cũng rút ngắn được sớm đến mười ngày.
Hôm nay là ngày nghỉ của cục sữa nhỏ, Tô Y Điềm cũng muốn cậu bé mở mang tầm mắt nên quyết định dắt bé theo đến Bàng phủ.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Bàng Trân Trân đã nghe nói về con trai của Tô Y Điềm, nhìn thấy hai người họ thì niềm nở đón chào, còn kêu Xuân Hương chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, trà và bánh ngọt cho cục sữa nhỏ.
“Vị tiểu thư này đẹp quá.” Cục sữa nhỏ bắt chước mấy tiên sinh trong trường, dùng giọng nói ngọt ngào nhất để nịnh nọt.
Bàng Trân Trân nhét cho cu cậu một miếng bánh hoa đào, tủm tỉm cười nói: “Ôi, cái miệng nhỏ này, ai dạy cháu nói những lời này thế.”
“Mẹ con nói rồi, gặp phụ nữ phải khen xinh đẹp, gặp đàn ông phải khen mạnh mẽ.”
Bàng Trân Trân nghe đến đây cũng phải công nhận Tô Y Điềm dạy con rất khéo. Tam quan cũng vô cùng chính trực.
Trò chuyện một lúc, Xuân Hương báo y phục đã được xông hương, mời Bàng Trân Trân vào nội phòng để thay quần áo.
Trong lúc chờ đợi, Tô Y Điềm bế cục sữa nhỏ ra ngoài sân ngắm cảnh.
“Chỗ này lớn quá mẹ ơi!” Cục sữa nhỏ vung tay chỉ trỏ khắp nơi.
Trên cành cây là những chú sóc nhỏ đang xào xạc đuổi nhau, tán lá to rộng rung rinh mấy cái, những đóa hoa trắng muốt rơi rung như mưa tuyết trong ngày xuân khiến cục sữa nhỏ thích thú muốn vươn tay bắt lấy.
Tô Y Điềm phì cười, đẩy cu cậu lên cao hơn lại bị cục sữa nhỏ rụt về núp trong n.g.ự.c áo của nàng.
“Sao thế?”
Cục sữa nhỏ lấm lén nhìn xung quanh một cái rồi cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng: “Chỗ này đắt lắm, lỡ chẳng may làm hư, nhà mình đền không nổi đâu.”
Tô Y Điềm dở khóc dở cười, không biết cục sữa nhỏ nghe ai nói mà lại tinh tế đến nhường này.
“Mấy cái cây này cũng bình thường mà, với lại con thấy Bàng tiểu thư có giống kiểu người độc ác keo kiệt sẽ bắt đền mẹ con chúng ta không?”
Cục sữa nhỏ lắc lắc đầu, nhưng vẫn e dè nói: “Cẩn thận, dù sao đây cũng là nhà quan, mẹ cũng đừng có táy máy tay chân.”
Nói rồi lại nắm chặt những ngón tay của Tô Y Điềm như sợ nàng vụng về hậu đậu sẽ gây ra chuyện.
Dáng vẻ như ông cụ non ra sức căn dặn của cục sữa nhỏ khiến Tô Y Điềm vừa buồn cười lại vừa đau xót.
Bao nhiêu năm nay, vì muốn che giấu bản thân, Tô Y Điềm sống rất khép kín, không dám rêu rao bản thân. Bởi vậy mà cục sữa nhỏ cũng phải chịu khổ theo nàng.
Tô Y Điềm hôn lên má con trai một cái, xoa nhẹ tấm lưng nhỏ như vỗ về rồi ôm cục sữa nhỏ đi vào lại bích đình.
Khoảng nửa canh giờ sau, Bàng Trân Trân được Xuân Hương đỡ tay nhẹ nhàng bước ra ngoài trong mặc bộ váy màu cam đào thướt tha.
Vẻ ngọt ngào căng tràn nhựa sống như trái đào chín tới, phối với sự thanh tao diễm lệ của họa tiết hoa sơn trà khiến Bàng Trân Trân xinh đẹp bội phần.
“Oa, tiên nữ giáng trần, là tiên nữ giáng trần!” Cục sữa nhỏ há hốc miệng, vỗ tay bôm bốp.
Tô Y Điềm đi đến chỉnh trang lại mép váy, vô cùng tự hào với tác phẩm của mình: “Còn hơn cả trong tưởng tượng của ta.”
Bàng Trân Trân có hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Là do tay nghề của bà chủ Tô quá xuất sắc.”
Lúc này gia đinh canh cửa chạy vào báo, họa sư đã đến, đang chờ được cầu kiến.
Nhìn nam tử cao gầy trắng trẻo vô cùng quen mắt đi vào, Tô Y Điềm khá bất ngờ.
“Phu tử.” Cục sữa nhỏ nhảy cẫng lên chạy ra ô lấy đùi của Tề Thiệu Khang: “Hóa ra phu tử trốn dạy một hôm là để đi vẽ tranh.”
Tề Thiệu Khang bị vạch trần, xấu hổ xoa đầu cục sữa nhỏ: “Suỵt, sao con lại vạch trần phu tử như thế.”
“Hóa ra Bàng tiểu thư mời Tề tiên sinh đến họa chân dung à.”
Bàng Trân Trân cũng không giấu giếm: “Ta thấy nét bút của Tề tiên sinh rất tốt, sinh động có hồn, bức tranh sơn trà e ấp vô cùng tinh tế, cho nên mới mạn phép gửi lời mời đến y, không ngờ Tề tiên sinh lại đồng ý.”
Tề Thiệu Khang khiêm tốn đáp: “Bàng tiểu thư quá lời, là vinh dự của tại hạ.
Nói xong y đưa tay ra hiệu để mọi người đi đến vườn hoa chuẩn bị vẽ tranh.
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha.
Lúc này cục sữa nhỏ thì thầm vào tai Tô Y Điềm: “Mẹ ơi, sao mẹ may những bộ váy đẹp như vậy mà mẹ chưa bao giờ mặc chúng thế?”
Tô Y Điềm còn chưa biết trả lời cục sữa nhỏ thế nào, Bàng Trân Trân đã ngoắc tay ra hiệu cục sữa nhỏ đến bên cạnh mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-51.html.]
“Cục sữa nhỏ này, con có muốn được mặc đồ đẹp cùng mẫu thân không?”
Cục sữa nhỏ gật đầu, chỉ tay về phía Tô Y Điềm: “Tết nào mẹ cũng cho con mặc đồ đẹp, chỉ có mẹ là con chưa thấy mẹ mặc váy đẹp như vậy bao giờ.”
“Vậy thì hôm nay ta sẽ giúp cục sữa nhỏ thỏa ước nguyện nhé.”
“Được ạ, đa tạ Bàng tiểu thư.” Cục sữa nhỏ reo lên vui mừng rồi bắt chước quỳ xuống hành lễ như những gia đinh trong phủ mà cu cậu từng thấy qua.
Bàng Trân Trân vội vàng đưa tay ôm lấy cục sữa nhỏ, gọi Xuân Hương đến: “Ngươi đưa hai mẹ con bà chủ Tô vào gian nhà phía Tây, trong đó có đầy đủ mọi thứ, cứ thoải mái sử dụng.”
“Nô tỳ tuân lệnh.”
Mọi người cười nói vui vẻ quyết định nhanh chóng linh hoạt, từ đầu đến cuối không để cho Tô Y Điềm có một cơ hội để phản bác.
Trong lúc chờ đợi Tô Y Điềm và cục sữa nhỏ trở lại, Tề Thiệu Khang ngồi trên ghế bắt đầu phác thảo những nét cơ bản.
Khu vườn buổi sáng mát mẻ và im ắng lạ thường, dường như chim muông hôm nay cũng biết ý không dám làm phiền đến không gian vẽ tranh của Bàng Trân Trân và Tề Thiệu Khang.
Sự tĩnh lặng yên bình chỉ bị phá vỡ bởi tiếng chuông leng keng trên cổ tay của một nữ tử.
Tô Y Điềm trong bộ váy màu ngọc bích, tóc búi lăng vân với dây lụa hồng đào, cài trâm đính đá mã não hình hoa đồng tiền. Cổ tay đeo một một vòng kiềng bằng bạc đính một chiếc chuông nhỏ xíu được chạm khắc kinh tâm an.
Cục sữa nhỏ bọc mình trong chiếc áo lửng màu đỏ viền lông thú cao cấp, chân đi ủng da, nhìn đĩnh bạt như những tiểu công tử nhà thế gia.
Vừa nhìn thấy Tô Y Điềm, bé đã lao đến trầm trồ: “Mẹ ơi, mẹ đẹp quá đi mất.
“Ta đoán không sai, bà chủ Tô chính là mỹ nhân ẩn mình đấy.”
Tô Y Điềm có chút ngượng ngùng trước ánh nhìn chăm chú và ngỡ ngàng của mọi người, đành phải đẩy cục sữa nhỏ ra làm lá chắn: “Đa tạ Bàng tiểu thư đã khen ngợi, cái này… lát nữa ta sẽ mang về giặt sạch sẽ và gửi lại cho Xuân Hương cô nương.”
Bàng Trân Trân che ống tay áo cười: “Không cần đâu, coi như là phần thưởng vì bà chủ Tô đã khiến ta rất hài lòng với bộ y phục mùa xuân. Sau này còn phải nhờ bà chủ Tô nhọc lòng hơn nữa nhé.”
Cục sữa nhỏ chống cằm, nhìn qua ngó lại hai nữ tử như hoa như ngọc ở trước mặt, đột nhiên ồ lên một tiếng.
“Con biết rồi, con biết vì sao vừa mới gặp Bàng tiểu thư là con đã thích người rồi.”
“Ồ, vì sao thế?” Bàng Trân Trâng hứng thú bóp cái má núng nính thịt của cục sữa nhỏ.
Cục sữa nhỏ không lấy làm khó chịu, chỉ tay vào Tô Y Điềm rồi lia qua Bàng Trân Trân, vẽ một vòng tròn trên không: “Bởi vì tiểu thư giống mẹ của con, cho nên con vừa nhìn thấy tiểu thư đã thích luôn rồi.”
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha.
Tô Y Điềm hơi giật mình, có chút lo lắng nhìn qua Bàng Trân Trân đang nghịch ngợm chọc má của cục sữa nhỏ.
Hai người bọn họ có chỗ nào giống nhau chứ?
“Trang điểm lên thì cũng hao hao mấy phần.” Nha hoàn Xuân Hương nhẹ nhàng đáp: “Đặc biệt là đôi mắt cười cong cong.”
Nghe xong những lời này, Tô Y Điềm cảm thấy bất an bội phần.
Nàng đã từng tiếp xúc qua với mấy vị quý nữ kinh thành, không phải người nào cũng thích có người giống mình.
Trước đây từng có một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian, có vị quận chúa nọ xinh đẹp tuyệt trần, được mọi người ca tụng như là thiên tiên trong truyền thuyết. Bởi vậy nàng ta vô cùng kiêu ngạo về vẻ đẹp của mình. Nếu nghe thấy bất kỳ ai so sánh với mình, nàng ta sẽ cho thị vệ trong phủ lột da mặt của đối phương, hết sức ghê rợn.
Tô Y Điềm không lường trước được là cục sữa nhỏ nhà mình sẽ vô ý nói ra những lời này, sợ hai mẹ con mình làm phật lòng Bàng Trân Trân, liền vội vàng thanh minh: “Trẻ con nói bậy, xin Bàng tiểu thư đừng chấp nhặt, dân nữ quê mùa sao có thể so được với tiểu thư chứ.”
Trái lại, Bàng Trân Trân lại mở to mắt hào hứng nói: “Giống ư? Trông nàng ấy giống tỷ tỷ của ta chứ?”
Nha hoàn Xuân Hương hắng giọng một tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư chú ý, còn phải để cho họa sư vẽ chân dung.”
Lúc này mọi người mới để ý đến Tề Thiệu Khang trong góc vườn đang nở nụ cười dịu dàng say đắm nhìn nữ tử mỹ lệ trước mắt.
Cục sữa nhỏ ôm miệng cười khúc khích, nhỏ giọng đi đến gần Bàng Trân Trân thì thầm: “Thích rồi, thích rồi...”
Bàng Trân Trân cũng chỉ là thiếu nữ vừa qua độ tuổi trăng tròn, tính hóng hớt lập tức được khơi dậy.
“Hai người đó là…” Vừa nói vừa dùng ngón tay út ngoéo lấy ngón tay ngắn nhỏ mập mạp của cục sữa nhỏ.
“Chưa, ai biểu phu tử nhát quá làm chi.” Cục sữa nhỏ bĩu môi lắc đầu: “Thành công còn cách xa lắm.”
Phải mất hai ngày liên tục vẽ từ sáng đến chiều muộn, Tề Thiệu Khang mới hoàn thành bức họa chân dung thiếu nữ hoa sơn trà e ấp trong vườn xuân.
Trong hai ngày đó, Bàng Trân Trân đều mời Tô Y Điềm và cục sữa nhỏ đến phủ chơi với mình.
Nhìn bức họa vô cùng sinh động có thần, Bàng Trân Trân rất hài lòng. Ngay lập tức sai Xuân Hương đưa bạc thưởng cho Tề Thiệu Khang, số tiền còn nhiều hơn ban đầu đã hứa hẹn với y.
Tề Thiệu Khang không khách sáo cầm lấy, nháy mắt tinh nghịch với cục sữa nhỏ đang ôm một thỏi bạc lớn cắn cắn.
“Để phu tử mời hai mẹ con đến tửu lầu nức tiếng Lộc Thành ăn một bữa no nê nhé.”
“Cái này để ta, ta mời mọi người.” Bàng Trân Trân hào phóng xen vào: “Coi như là đáp lễ cái túi thơm mà bà chủ Tô tặng ta đi.”
Không biết lấy gì để cảm tạ sự ưu ái của Bàng Trân Trân, cuối cùng Tô Y Điềm đã đích thân làm một cái túi thơm đeo hông cho nàng ấy, mấy hôm nay Bàng Trân Trân yêu thích không rời, lúc nào cũng mang bên mình.
“Trước đây tiểu thư thường xuyên bị mất ngủ, nhờ có túi thơm này mà hai hôm nay đặt lưng xuống là ngủ một mạch đến sáng luôn, tinh thần cũng sảng khoái hơn không ít.” Nha hoàn Xuân Hương vui vẻ nói thêm vào.
“Đúng vậy, cho nên bữa tiệc này ta mời là đúng nhất. Không được từ chối.”
Bàng Trân Trân nói xong thì quay sang căn dặn quản gia trong phủ gói lại bức chân dung này, đưa đến cho phụ thân nàng ấy kiểm tra lần nữa rồi chờ Lệnh Hoa Sứ từ kinh thành đến đây thì nộp lên cho bọn họ.
Coi như là nàng đã làm xong nhiệm vụ của con gái út huyện chủ Lộc Thành rồi.
Kết quả thành bại ra sao, dựa vào ơn trên định đoạt.